Tô Tầm cứ thế đi vào, chưa nhìn rõ mọi thứ xung quanh thì một cái bình đã rơi xuống đất và vỡ vụn.
Lúc đầu cô gái tròn trĩnh còn tỏ ra sợ hãi, nhưng sau đó lập tức đỏ mặt và nói rằng bản thân đã là người của hắn và kéo hắn lại không cho rời đi.
Lúc hắn còn nhỏ đã được ông nội dạy rằng nếu làm hỏng đồ của người khác thì phải bồi thường, đây là chuyện hợp tình hợp lý. Vì vậy hắn đã hỏi cái bình đó bao nhiêu tiền để hắn đền lại.
Nhưng cô gái đó lại bảo vàng thì có giá nhưng tình cảm thì vô giá, hắn đã làm vỡ bình sứ hồi môn của nàng thì đồng nghĩa hắn đã chấp nhận tú cầu của nàng, nàng đương nhiên đã là người của hắn, nếu hắn bỏ rơi nàng, nàng sao có thể làm người được nữa? Mọi người khắp phố đều đang nhìn kia kìa, nàng không còn mặt mũi gặp người khác nữa!
Nói rồi nàng ôm lấy chân của Tô Tầm và khóc lớn.
Mẹ của cô gái tròn trĩnh đó cũng vội vàng chạy đến, không chút do dự nàng bảo Tô Tầm gọi điện cho người nhà đến bàn chuyện cưới hỏi, ngày mai vừa hay là ngày lành tháng tốt, đây chính là ý trời.
Từ nhỏ Tô Tầm lớn lên ở trong núi nên không hiểu quy tắc của người ở đồng bằng, có thể nói hắn là một thanh niên sống chậm, chẳng khác gì những thiếu niên ẩn dật trong núi, lúc nghe người ta nói vậy hắn đổ mồ hôi hột, người nhà của hắn đều đã qua đời, nghĩ tới nghĩ lui hắn chỉ có thể nghĩ đến ta...hắn nhớ rất rõ ta đã từng nói ta muốn kết bạn với hắn, vì vậy hắn mới gọi điện cho ta.
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Trình Tinh Hà ôm bụng cười:
"Đây đúng là ăn vạ mà...không cần tiền mà chỉ cần mạng."
Ách Ba Lan thì lại tỏ ra ngưỡng mộ:
"Ca, hắn chỉ đi dạo phố thôi mà cũng gặp được bạn đời? Có phải cải trang thành nam nhân thì có thể tìm được bạn đời dễ dàng hơn không?"
Có thế mà ngươi cũng thấy ngưỡng mộ, ngươi nên nhờ Bạch Hoắc Hương khám mắt giúp đi.
Ta nhịn cười và đứng ra hòa giải, nói rằng chúng ta đồng ý bồi thường nhưng Trình Tinh Hà lại đứng đằng sau đá ta, không ngờ hai mẹ con tròn trĩnh lại không xem trọng tiền bạc, kiên quyết cho rằng tiền bạc dễ kiếm nhưng con rể thì lại khó tìm, ngoài việc để Tô Tầm kết hôn thì họ không cần gì khác.
Tô Tầm khôi ngô tuấn tú nên được các cô gái theo đuổi cũng là chuyện dễ hiểu...nhưng thế này cũng hơi khoa trương quá rồi, ta mày mò một lúc lâu để nghĩ cách giúp Tô Tầm, nhưng cô gái tròn trĩnh đó lại rất cố chấp, nàng còn kêu nhiều người hơn nữa đến xem:
“Những tiểu tử này trông cũng sáng láng lắm."
"Lần này e là không chạy thoát được rồi...kéo thêm vài người đến nữa thì sớm muộn cũng có kẻ ngốc vướng phải."
Nghe câu này xem ra hai mẹ con này không phải nghĩ ra ý định này trong ngày một ngày hai mà đã sớm muốn tên tiểu tử xúi quẩy Tô Tầm vướng phải.
Đang bế tắc thì ta đột nhiên phát hiện ra trên mặt của hai mẹ con tròn trịa đó có vướng chút tà khí.
Ta chợt hiểu ra gia đình họ có lẽ đang gặp phải chuyện gì đó không hay.
Lúc này, một bà cô đang cắn hạt dưa ở cửa lớn tiếng nói:
“Các ngươi đừng nài nỉ nữa, chẳng có ích gì đâu, anh trai của nàng bị tà thuật làm cho mê muội đến mức đó, bây giờ chờ các người đến xung hỉ cho đấy!"
Anh trai nàng, xung hỉ?
…
Nghe vậy, sắc mặt hai mẹ con tròn trịa lập tức thay đổi, người dì tròn trịa đó chỉ về phía bà cô đang cắn hạt dưa và mắng:
"Triệu Oai Bột, ngươi có biết nói chuyện không vậy? Không biết thì để ta thay người mẹ đã khuất của ngươi dạy dỗ ngươi!"
Nói rồi nàng định xông lên xé rách miệng bà cô đó.
Bà cô tên Triệu Oai Bột đó cũng không phải người dễ đối phó, nàng tung hạt dưa lên giống như tiên nữ rải hoa, đón đầu chạy tới:
“Có gan làm mà không có gan nhận sao? Đứa con trai lớn nhà ngươi gặp phải xui xẻo là do ngươi dạy dỗ không tốt, ai chẳng phải là cha sinh mẹ đẻ ra, ngươi dựa vào đâu bắt con người khác đến xung hỉ cho ngươi? Ta thấy ngươi đúng là ức hiếp người quá đáng!”
Thấy người dì tròn trịa và bà cô hạt dưa quyết chiến với nhau, cô gái tròn trĩnh lao tới như một chiếc xe tăng và cũng tham gia vào trận chiến:
“Triệu Oai Bột, ngươi đừng than vãn nữa, ta thấy ngươi sau khi con trai chết không có con cháu nối dõi nên ngươi mới nghĩ xấu cho người khác!"
Những người xung quanh còn reo hò cổ vũ đổ thêm dầu vào lửa.
Thấy bụi bay tới tấp, ta vội vàng đến can ngăn nhưng bị Bạch Hoắc Hương kéo lại, đúng rồi, lúc này ta phải "nghỉ ngơi", vì vậy ta đẩy Ách Ba Lan ra.
Ách Ba Lan vốn dĩ còn đang sững sờ nhưng khi bị ta đẩy ta thì cảm giác sứ mệnh của một võ sĩ huy chương vàng song côn Hồng Hoa lập tức được khơi dậy, dáng người cao ráo nhanh nhẹn xông vào, những người bình thường không thể nhìn rõ hắn đã làm gì mà lại khiến ba nữ nhân bay thẳng lên trời như ba đóa pháo hoa và rồi nằm phịch xuống đất.
Ách Ba Lan quay đầu lại và đưa ngón cái lên với ta ra hiệu đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ.