Ta lắc đầu nói:
“Gỗ hoàng hoa lê chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng ai bảo gỗ của các ngươi là được tháo ra từ trên quan tài? Đây là âm vật, đặt ở đây ngược lại sẽ thành âm cục – bọn ta hay gọi là cục “đòn cảnh tỉnh”.”
Đòn cảnh tỉnh, ý nghĩa cũng đúng như tên gọi của nó, ngươi làm gì sai nó sẽ đánh lại ngươi, bị lừa gạt lỗ vốn cũng là chuyện bình thường.
Ta nói nếu ngươi nghe ta thì lấy thanh gỗ hoàng hoa lê đó xuống và thay thế gỗ hoa cúc vàng hộc kia trong nhà thử xem.
Cầu cô nương và Cầu a di đưa mắt nhìn nha, không tự chủ được lập tức làm theo lời ta nói, còn lẩm bẩm, vốn dĩ gỗ hoa cúc vàng hộc kém xa với hoàng hoa lê mà, ý định để ở bên ngoài chỉ là muốn lừa khách du lịch nước ngoài.
Kết quả vừa mới treo lên không bao lâu, bên ngoài lập tức có mấy người nước ngoài tới, chỉ chỉ trỏ trỏ, chẳng mấy chốc đã mua một bộ đồ trà cổ đi - nói là trong thời kỳ Ung Chính, ta nhìn ý nghĩa kia hình như là vào ngày Quốc Khánh tháng trước.
Mẹ con Cầu kiếm được không ít tiền, mắt Trình Tinh Hà cũng sáng lên:
“Thất Tinh, tiền lời kiếm được từ nghề đồ cổ này còn nhiều hơn chúng ta kiếm được - sau này nên cân nhắc lại, nên tân trang phần mặt tiền của ngươi thành cửa hàng đồ cổ được không nhỉ?”
Mẹ con Cầu tiễn người nước ngoài đi, chuyện này làm bọn họ kích động không thôi, Cầu a di lập tức nắm lấy tay ta:
“Ôi chao, nhìn không ra ngươi còn là một tiểu thần tài đấy! Ngươi thấy Miêu Miêu nhà chúng ta thế nào, trên phòng khách cũng được dưới phòng bếp cũng được, nếu ngươi làm con rể nhà bọn ta, bọn ta đảm bảo ngươi không phải chịu một chút uất ức...”
Được rồi, ta tới cứu Tô Tầm chứ không phải là tự đề cử mình.
Cầu a di cứ hỏi ta, chuyện này có gì khác biệt chứ?
Thật ra cũng đơn giản - cục “Ngày khởi đầu” chắc chắn là niềm vui, mà gỗ hoàng hoa lê được tháo ra từ quan tài thì trên mặt gỗ sẽ có tử khí quấn lấy, một mảng đen kịt, đương nhiên là đại âm, không đánh ngươi đánh ai chứ? Ngược lại, tuy là giá trị của cây gỗ hoa cúc vàng hộc kia không cao, nhưng đó là cành cây mặt dương, treo lên rất thích hợp.
Nhiều người tin tưởng vững chắc là tiền nào của nấy, nhưng thực ra không có gì quan trọng hơn sự thích hợp.
Dì Cầu hoàn toàn bị thuyết phục, giữ chặt tay ta không chịu buông ra, nói cả đời nàng không ít lần làm việc thiện tích đức, thật sự đã được phúc báo rồi - nhất định là ông trời phái ta đến cứu con trai nàng.
Tô Tầm thấy ta vừa tới đã nắm mọi chuyện trong tay, tuy là mặt vẫn lạnh lùng nhưng trong mắt không khỏi cũng mang theo vài phần khâm phục.
Trình Tinh Hà hận không thể nhanh chóng kéo Tô Tầm vào đội ngũ phá Tứ Tướng cục, nhân cơ hội ở một bên an lợi:
“Ngươi đừng nhìn vào bộ dáng của Thất Tinh kia, nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài, mọi thứ ở hắn đều đáng tin hết.”
Có thể tính là hắn khen ta một câu không, nhưng mà bề ngoài của ta ảnh hướng đến ngươi à?
Cầu a di vội vàng lôi kéo bọn ta lên lầu:
“Chuyện này không nên chậm trễ, cô gia, không phải, đại sư, ngài mau đến xem cho con trai của ta đi.”
Đi lên cầu thang, quả thật ta nhìn thấy bốn phương tám hướng nơi đây đều có một ít âm khí quấn lấy, Trình Tinh Hà nhìn xung quanh một vòng, sau đó khẽ nói:
“Thật đúng là nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài – xem ra vật kia rất hung mãnh, nó cư trú ở đây làm những cô hồn dã quỷ khác cũng không dám tới.”
Lông dài lưu lại âm khí, thật ra cũng có ý lập lời thề tuyên bố địa bàn, những vật khác thấy năng lực của mình không bằng hắn, đương nhiên không dám lên nơi này xâm phạm.
Lông dài...
Ta lại nhớ đến An Ninh, cũng không biết bây giờ nàng thế nào, mũ da lớn cũng không tới tìm ta – mặc dù vùng nước lớn kia làm cho người ta khó chịu, nhưng khi nào chuyện này này xong xuôi, thế nào cũng phải qua xem.
Lên lầu xem Cầu ca kia, bọn ta lập tức đều giật mình - một người đàn ông trẻ tuổi nằm trên giường, yếu ớt thiếu sức sống, cả người đều khô cằn, chỉ còn lại một lớp da bọc kín trên khung xương, cái này chỉ giống như một bộ xương đang thở hồng hộc thôi!
Ánh mắt Trình Tinh Hà cũng sáng lên:
“Mẹ nó, Thất Tinh, ngươi nhất định phải cố gắng hết sức bắt sống cái vật kia - chúng ta bắt được nó trong tay, đúng lúc có thể mở một tiệm giảm cân ở phố cửa hàng.”
Tên này đúng là có đầu óc kinh doanh.
Người đàn ông trẻ tuổi quả thật giống như Cầu a di nói, chỉ còn lại một chút hơi thở ra yếu ớt, phải phí sức cả hồi lâu mới nâng nổi mí mắt lên, kết quả vừa nhìn thấy Ách Ba Lan và Bạch Hoắc Hương, lập tức sáng mắt lên, yếu ớt nói:
“Hai người này là...”
Bạch Hoắc Hương không nói nhiều, một tay đặt lên cổ tay hắn, người đàn ông trẻ tuổi kia lập tức kích động:
“Mơ... Trong giấc mơ...”
Ngươi gọi ai là tình nhân trong mơ đấy?