Cầu ca còn muốn đưa tay đặt lên tay Bạch Hoắc Hương sờ sờ thử, lập tức bị đâm một trận, kêu lên thảm thiết - nhưng bởi vì quá yếu ớt nên tiếng la cũng không lớn.
Bạch Hoắc Hương rút kim châm ra, sau đó hất cằm về phía ta, ý bảo ta tới gần xem thử.
Vừa nhìn một lượt, ta lập tức nhíu mày - dưới da mặt của Cầu ca, chỗ vốn nên chảy máu lại bị gảy ra một nhúm lông!
Bạch Hoắc Hương nói tiếp:
“Kiểu mọc lông này giống như bệnh lao, nếu bỏ mặc thì chỉ có thể sống sót thêm nửa tháng nữa.”
Vừa nghe vậy, Cầu ca lập tức bày ra vẻ mặt hoảng sợ, mẹ con Cầu thì càng khỏi phải nói, túm lấy ta bảo ta mau nghĩ cách, ta lập tức hỏi Cầu ca:
“Trước tiên ngươi nói cho ta biết, chẳng phải ngươi theo dõi cô gái kia đến nhà bọn họ sao? Nhà bọn họ ở đâu?”
Cầu ca hít sâu một hơi, lúc này mới nói:
“Toả, Toả Long Tỉnh!”
Ta lập tức nhíu mày – Toả Long Tỉnh, sáng sớm đã mơ thấy Toả Long Tỉnh?
…
Trình Tinh Hà cũng hiểu ra, lập tức quay ta nhìn ta, giống như là muốn hỏi ta tại sao sáng nay lại nói câu này.
Nhưng hắn thấy được biểu cảm của ta thì nhìn ra chính ta cũng không hiểu tại sao, cho nên không hỏi tiếp.
Trái lại, ta chú ý tới, trong cái chớp mắt kia của hắn, ánh mắt nhìn ta dường như có vài phần kiêng kỵ.
Ánh mắt kia lập tức khiến ta vô cùng khó chịu - mọi người cùng nhau vào sinh ra tử thời gian dài như vậy, tại sao hắn lại dùng ánh mắt đó nhìn ta?
Giống như ta là một cái gì đó nguy hiểm vậy.
Nhưng chính hắn cũng cảm giác được, nhanh chóng thu lại ánh mắt kia.
Phản ứng của ta từ trước đến giờ đều rất nhanh, cũng giả bộ không nhận ra, tiếp theo lại hỏi Cầu ca:
“Tỏa Long Tỉnh là ở đâu?”
Cầu ca không còn sức lực nào, Cầu cô nương lại vội vàng giải thích thay:
“Tỏa Long Tỉnh ở ngay đầu đường phía Tây - ngươi cũng biết, chính là vùng nước gần Hưng Long cung chúng ta, là Đông Hải trong truyền thuyết cổ đại, nghe nói bên đó trước kia là nơi trừng phạt rồng, có rồng nào phạm sai lầm đều sẽ bị nhốt vào trong Tỏa Long Tỉnh, chuyện này không bao lâu thì trở thành một địa danh.”
Rồng phạm sai lầm... Ta lập tức nghĩ đến sợi xích sắt trong giấc mơ của ta.
Tại sao ta đột nhiên lại có một giấc mơ như vậy?
Vì vậy, ta lập tức bảo Cầu cô nương dẫn ta đến nơi đó xem thử.
Cầu cô nương vội vàng gật đầu, dẫn ta đi ra ngoài.
Bạch Hoắc Hương đương nhiên cũng muốn đi theo, nhưng Cầu a di lại quỳ gối trước mặt Bạch Hoắc Hương nói:
“Cô gái, ta biết ngươi chính là quỷ y trong truyền thuyết đúng không? Ta cầu xin ngươi hãy xem bệnh cho con trai của ta trước!”
Nói xong, nàng ôm lấy chân Bạch Hoắc Hương không chịu buông tay - thì ra lão Trung y quen biết quỷ y kia đã từng nói, bệnh tình của Cầu ca gọi là bệnh lao, chỉ có quỷ y mới có thể nhận chuẩn huyệt đạo, chọc lông từ bên trong ra thì mới có thể cứu được Cầu ca.
Vừa rồi Bạch Hoắc Hương lộ ra một tay, Cầu a di này không nghĩ tới mình thật sự đụng phải vận lớn, nhất quyết không chịu thả Bạch Hoắc Hương đi – rất sợ nàng vừa bước chân ra khỏi cánh cửa thì con trai mình sẽ chết theo mất.
Bạch Hoắc Hương nhất thời cũng hơi khó xử - nàng ăn nói ngang ngạnh nhưng rất dễ mềm lòng, mặc dù thấy bệnh nhân nào thì sẽ oán hận bệnh nhân đó, nhưng thật sự nàng chưa từng bỏ mặc bệnh nhân nào.
Ta bèn bảo Ách Ba Lan ở lại bảo vệ Bạch Hoắc Hương, Tô Tầm thì làm “con tin”, đương nhiên cũng không đi được, Trình Tinh Hà thì ôm mực khô theo, vừa đi theo vừa như đang suy nghĩ gì đó, dọc theo đường đi cũng không đùa giỡn câu nào, khác hẳn với hai người ngày thường.
Mặc dù bình thường hắn cà lơ phất phơ, lần này thật sự làm cho người ta không quen, cũng giống như đổi hồn vậy - nếu không phải mệnh đăng của hắn bình thường, ta gần như cũng phải nghi ngờ hắn trúng tà.
Ta đang muốn hỏi thử hắn thì Cầu cô nương lại kéo cánh tay ta, thần thái đi bộ lăng xăng giống như đi trên đài T, còn liên tục giới thiệu danh thắng xung quanh cho ta biết. Quả nhiên, hàng xóm xung quanh nhìn thấy nàng thế mà lại khoác tay một người đàn ông không thiếu tay cũng không cụt chân, bọn họ đều trợn mắt lên, bày ra biểu cảm rất khâm phục nàng, nhưng lại bày ra biểu cảm rất thương hại với ta.
Tỏa Long Tỉnh này cách nhà các nàng cũng không xa, chỉ đi qua mấy cái ngõ hẻm, xung quanh tất cả đều là bày hàng, vào một cái ngõ hẻm, hẻo lánh làm cho người ta cảm giác có thể sẽ có một tên cướp lao ra bất cứ lúc nào.
Nàng vừa đi vừa phấn khởi giới thiệu, nói về các loại điển cố ở nơi này, ta vừa nghe vừa có cảm giác rất mãnh liệt – hình như ta đã từng tới nơi này.
Lúc đó... Nơi đây không phải như thế này.
Kỳ quái, đây là lần đầu tiên ta đến Hưng Long cung mà, tại sao lại có cảm giác này?
Trình Tinh Hà vươn cổ nhìn thử, cũng nhịn không được hỏi:
“Không phải nói nơi này có giếng sao? Tại sao lại là ngõ hẻm?”