Cầu cô nương xua tay rồi trả lời:
“Đây chỉ là truyền thuyết thôi, à không, phải nói chỉ là địa danh. Khởi nguồn phải nói đến mấy trăm năm trước, bên phía bọn ta bị hạn hán, có một vị thần tiên tới nói nơi này không có mưa là bởi vì có một con rồng bị oan đang ở trong Tỏa Long Tỉnh, oán khí ngút trời, lúc này mới khiến cho địa phương này bị hạn hán, người địa phương lập bàn thờ cúng thì nghe thấy bên trong Tỏa Long Tỉnh thật sự có tiếng rồng ngâm, sau đó cũng thật sự có mưa. Nhưng đó cũng chỉ là truyền thuyết, còn về chuyện có cái giếng như vậy hay không thì bọn ta cũng chưa từng nhìn thấy.”
Tỏa Long Tỉnh kia đã không còn nữa sao?
Điều này làm cho ta có chút thất vọng, đồng thời cũng không hiểu tại sao lại có chút vui mừng.
Mà chỗ này cũng trở thành một địa danh, có người sống ở đó, cái ngõ hẻm này gọi là ngõ Tỏa Long Tỉnh, nhưng bây giờ cũng không có người ở nữa.
Xem ra cái lông dài kia cư trú ở trong ngõ hẻm này.
Nhưng nơi này nhiều cửa như thế, cũng không thể lần lượt đi gõ từng cái một được, ta lại hỏi Cầu cô nương, có biết lúc ấy anh trai nàng gõ cửa nhà nào không?
Cầu cô nương vừa nghe vậy, sắc mặt lập tức tái xanh, nói:
“Không nói dối ngươi, thật ra lúc trước bọn ta cũng từng tới đây nhưng mà... Thế nào cũng không tìm được, bọn ta nghi ngờ, lúc ấy anh trai ta bị ma quỷ xui khiến, tất cả mọi thứ hắn nhìn thấy đều là giả.”
Ta nhìn theo những cánh cửa dọc theo ngõ hẻm này, có dán không ít gạch men xanh, còn có “Sư tử vàng đón cửa” khảm đá hoa lửa, mọi thứ đều giống như là đồ lưu hành của thế kỷ trước.
Cũng chưa chắc là giả - ta cảm giác được nơi đây có linh khí rất mạnh.
Trình Tinh Hà cũng giống vậy, vừa nhai mực khô vừa nói:
“Nơi này không có cô hồn dã quỷ - chắc là không dám tới.”
Đúng lúc này, bất chợt có một giọng nói vang lên:
“Bệ hạ!”
Lúc đó ta hơi sửng sốt - gọi ai vậy?
Ta vừa định quay đầu lại thì cảm giác được dường như có thứ gì đó đang nhào về phía bọn ta.
Ta còn chưa kịp phản ứng lại thì cả người đã bị đụng văng ra, bị đẩy ra phía sau Cầu cô nương, lúc này mới nhìn thấy một chậu nước bẩn hắt vào chỗ ta vừa đứng, là Trình Tinh Hà đẩy ta văng ra, mà Cầu cô nương né tránh không kịp nên thân thể cao lớn chắn ở trước mặt bọn ta, bị nước văng lên khắp cả người.
Mẹ kiếp, điêu dân nào muốn hại ông đây?
Lúc này, một bà cụ gầy guộc xuất hiện ở một cánh cửa, hung dữ hét lên:
“Bảo các ngươi tránh ra thì các ngươi không nghe, đáng đời!”
Mặt ta lập tức tối sầm lại, Cầu cô nương không sợ phiền phức, một tay gạt nước trên gương mặt mập mạp xuống, còn mắng:
“Bà già chết tiệt, ngươi mù à! Thấy có người còn hắt nước?”
“Ngươi nói cái gì?”
Bà cụ cũng không phải người hiền lành:
“Thấy nước còn không biết tránh, ngươi bị què à?”
Mắt thấy lại sắp nổi lên một trận battle, ta vội vàng ngăn cản Cầu cô nương, mà khí thể hùng hổ của bà già kia vẫn không giảm, còn nhìn về phía bọn ta chửi ầm lên:
“Các ngươi rảnh rỗi không có việc gì hay sao mà đâm đầu vào cái chỗ không người này làm quái gì? Ta đâu biết được ở đây có người, cả ngõ hẻm này chỉ có một gia đình nhà bọn ta, còn nữa, các ngươi đến đây làm gì, tìm ta dập đầu à?”
Chỉ có một gia đình bà già này?
Ta vội vàng hỏi:
“Ngài đừng sợ, bọn ta chỉ tới tìm người, làm phiền hỏi thăm ngài một chút, ngài có biết bên này có một cô gái nào rất xinh đẹp không?”
Bà cụ lập tức bày ra bộ dáng rất cảnh giác, chờ đến khi biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện, sắc mặt lại có chút mất tự nhiên, nói thầm:
“Thật sự đã thành tinh rồi ư?”
Thì ra hai ngày nay, quần áo nhà bà cụ phơi trong sân không biết tại sao lại bị mất, nàng nghi ngờ có biến thái, có một hôm nàng phơi xong thì ngồi ở phía sau rình, kết quả lại nhìn thấy một cái miệng nhọn có cái đuôi dài không biết từ đâu chạy ra, ngậm quần áo rồi chạy ra ngoài.
Nàng lập tức đuổi theo thì nhìn thấy vật kia chạy vào trong cỏ hoang rồi không thấy đâu nữa.
Ta lấy lại tinh thần hỏi:
“Ngài có thấy rõ không – vật đó có lai lịch thế nào?”
Bà cụ nói, ta làm sao biết được, đã lớn tuổi rồi, thị lực cũng kém – nhưng bà cụ lại nhìn thấy, cây lựu già bên kia khẽ động đậy.
Theo hướng bà cụ chỉ, ta thật sự nhìn thấy một gốc cây lựu.
Đi qua nhìn thử, chỗ này lúc đầu chắc là cũng có một căn nhà nhưng đã sụp đổ, bây giờ khắp nơi đều là cỏ dại, ta gạt cỏ dại ra rồi đi vào.
Đến đây, cái cảm giác quen thuộc này càng ngày càng mãnh liệt.
Trình Tinh Hà cũng đi theo, rất cảnh giác nhìn xung quanh, lại chép miệng với ta:
“Ngươi nhìn kìa, trái cây không ổn lắm.”
Ta nhìn theo tầm mắt của hắn, thật sự nhìn thấy một chùm quả mâm xôi rất lớn – quả của cây mâm xôi rất vững chắc, ai đụng vào cũng không rụng, mà những trái cây dưới chùm quả mâm xôi đó thì đều rụng hết.
Hiển nhiên là có vật gì đó thường xuyên bò phía dưới nên đụng rớt!