Ta lập tức ngồi xổm xuống, muốn chui vào xem thử, nhưng vừa cúi đầu thì nhìn thấy trong cỏ cây rậm rạp sâu thẳm, có một vật lông xù rậm rạp đang cuộn mình.
Đây có phải là “cô gái” kia không?
Lông dài ngày thì núp, đến tối thì bò ra – vật này đang ngủ ư?
Ta lập tức xắn tay áo lên, định bò vào, nhưng không ngờ ngay lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng hét chói tai, tiếp theo, một vật gì đó rất nặng đè lên người ta:
“Chuột, ah, chuột kìa!”
Ta không có chuẩn bị, lần này may mà ta không bị đè đến nỗi lún xuống đất, mà vừa gây ồn ào như thế, vật kia chợt run lên, sau đó ta nhìn thấy một đôi mắt vàng ố.
Không phải cầm thú bình thường - ánh mắt kia có linh tính!
Ta muốn nhào tới, nhưng cả người Cầu cô nương đè lên người ta, gần một trăm cân, cộng thêm gần đây hao tổn khí tức, lần này ta chỉ có thể ngẩn người chứ không dậy nổi, vừa định bảo Cầu cô nương mau đi xuống thì cảm nhận được có tiếng xé gió nhào về phía mặt ta.
…
Trong giây phút đó trong đầu ta xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, mẹ kiếp, bao nhiêu sóng to ta đều có thể vượt qua, không ngờ lúc này lại bị một tên lông dài xử lý. Thật sự là lật thuyền trong mương, nếu truyền ra ngoài thì Giang Thần Dinh Hồng Nhãn chẳng phải sẽ cười đỏ mắt hay sao.
Nhưng đúng lúc này, một thân ảnh từ trên trời giáng xuống chắn phía trước ta, vèo một cái, có thứ gì đó được bắn ra từ trong tay người đó. Tên lông dài bị dây đỏ vướng chân, theo quán tính ngã nhào về trước.
Là Cẩu Huyết Hồng Tuyến của Trình Tinh Hà.
Đi theo những tiếng xé gió chính là những sợi tơ hồng nhiều không đếm xuể, phải rồi, thh từng đi theo lão thợ săn học bổ túc, sở trường đã được nâng cao rất nhiều.
Nhưng thứ kia cũng phản ứng rất nhanh, trước đó chắc là đã nếm phải quả đắng như này. Vừa thấy dây đỏ, nó đã lăn ra thật xa, đám quả trên cành cũng rơi lộp bộp xuống đất như mưa đó.
Trình Tinh Hà một cước đá văng bụi cây lớn cản đường, định chạy theo lông dài. Không ngờ từ bên trong bay ra thứ như viên đạn, ào ạt tiến về phía của Trình Tinh Hà.
Trình Tinh Hà kêu trời một tiếng rồi nhanh chóng dùng tay che mặt, đợi tới khi bỏ tay xuống thì cái lông dài đã chạy đi thật xa.
Trình Tinh Hà mắng mẹ một câu rồi quay đầu lại, nhịn lắm mới không chọc thẳng vào mũi ta mà mắng.
“Thất Tinh! CMN có phải ngươi vừa rơi vào ôn nhu hương một cái thì đã không đứng dậy nổi rồi phải không? Đồ ăn dâng tận miệng ngươi cũng làm rơi, đi trên đất bằng ngươi cũng vấp cho được!”
Ôn nhu hương? Đứng cái đầu ngươi chứ đứng, ngươi thử đi vào xem, ngươi đứng nổi ta kêu ngươi là bố!
Cầu cô nương đột nhiên bị khen, mặt thoáng cái liền đỏ lên, nàng nằm sấp trên người ta, đưa tay vén một lọn tóc ra sau tai.
“Ừm, mọi người đều nói tính cách của ta cũng rất được...”
Cô gái, mời cô đứng lên nói chuyện.
Cầu cô nương thẹn thùng bò dậy từ trên lưng ta, cảm giác kia thật giống như vừa vứt được một cục hàng lớn, may mà xương cốt toàn thân không bể miếng nào. Nếu đây là tiểu thuyết võ hiệp thì ta bảo đảm đã phun ngay một ngụm máu rồi.
Trình Tinh Hà thấy dáng vẻ này của ta, sự kiêng kỵ và nghi ngờ lúc trước hình như cũng bị quét sạch. Hắn không những không đến đỡ ta mà còn nhân cơ hội đá ta một cái, miệng thì lẩm bẩm.
“Nhìn cái dáng vẻ thận hư này của ngươi xem, chẳng lẽ ngươi...”
Nói đến đây, hắn đột nhiên đổi giọng.
“Cũng đã qua mấy tháng rồi, nay cũng hai mươi hai, ngươi rốt cuộc có mua Lục Vị Địa Hoàng Hàn không?”
Mua cái đầu cha ngươi.
Ta miễn cưỡng đứng lên, sau đó hỏi Trình Tinh Hà nàng kia rốt cuộc có lai lịch gì.
Trình Tinh Hà lắc đầu, nhìn chằm chằm quả mâm xôi rơi đầy đất.
“Là một lão bì tử.”
Đây là một thuật ngữ riêng của thợ săn, lão bì tử, chính là động vật hoang dã đã từng bị bắt.
Người câu cá đều biết khi cá đã cắn mồi câu một lần, nhưng tránh thoát thì rất khó cắn vào móc lần thứ hai, động vật hoang dã cũng giống như vậy. Lão bì tử ám chỉ những động vật từng bị con người vây bắt nhưng chạy trốn được, loại vật này rất thông minh, vô cùng gian xảo, tâm trả thù cũng rất mạnh, vừa sợ vừa hận con người.
Dựa theo lời của Trình Tinh Hà, nếu không phải lão bì tử thì sẽ không có con vật nào có tính cảnh giác cao với bẫy phích lịch liên hoàn tổ truyền nhà hắn như vậy.
Cầu cô nương nghe có gì đó không đúng, vội hỏi.
“Các người mau nói cho ta biết đi, thứ kia rốt cuộc là cái gì? Ca ca ta...”
Vừa nói đến đây, điện thoại di động của Cầu cô nương liền reo lên. Nàng bắt máy, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi. Nàng ta ngồi bệch xuống đất, khiến đất cát bên dưới bay cao ba thước, ngay cả phần đất dưới chân ta đều run rẩy. Chỉ nghe nàng ta lớn tiếng quát.
“Cái thứ chết dẩm kia! Ta không lột da nó thì không thoả lòng mà!”