Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 1082 - Chương 1082: Một Thứ Gì Đó

Chương 1082: Một Thứ Gì Đó

Ta vừa nghe liền biết có chuyện, lại nhìn lên mặt Cầu cô nương, trong lòng càng trầm xuống...cung huynh đệ của nàng ta chợt hiện lên một luồng khí màu đen, hiển nhiên là Cầu ca ca đã gặp phải phiền phức lớn.

Quả nhiên Cầu cô nương lại túm lấy ta, sau đó đâm đầu vào ngực ta, lớn tiếng gào:

“Đại sư! Thứ súc sinh kia, thứ súc sinh kia thế mà lại dám chạy tới nhà của chúng ta, dày vò ca ca ta! Ngươi phải làm chủ cho ta! Ta chỉ có một người ca là hắn, chỉ cần ngươi có thể cứu hắn, ta sẽ, ta sẽ lấy thân báo đáp!”

Thôi xin miễn.

Ta vội kéo Cầu cô nương từ trong ngực ra, hai ngày nay mệt lớn, ta phải đi tìm Bạch Hoắc Hương xin vài viên nhân sâm dưỡng khí ăn mới được, chứ bộ xương già của ta sắp rã thành từng món mất rồi.

Trình Tinh Hà vừa nghe thấy vậy liền giậm chân chạy về phía phố Tây Kênh Đào...hắn biết tiền của nữ nhân là thứ tiền dễ kiếm nhất, nên quyết tâm phải bắt được thứ kia mở quán giảm cân.

Quả nhiên khi bọn vừa đến nơi thì nhìn thấy những hàng xóm láng giềng kia giống như gặp phải cháy nhà, ôm đồ đạc chạy đông chạy tây. Bọn ta đến cửa, còn chưa kịp vào thì đã có một thứ bay thẳng về phía mặt của ta, nhưng bị ta nhanh tay chộp lấy.

Cầu cô nương nhìn thứ trong tay ta, đôi mắt trợn to như chuông đồng:

“Là hàng Nhữ Diêu thật đó trời! Cái con súc sinh trời đánh thánh đa,a kia, ta liều mạng với nó!”

Nhưng vừa mới bước vào cửa thì đã có vô số hòn đá nhỏ bay về phía Cầu cô nương, ta vội kéo nàng ta về, nhìn kỹ hơn thì thấy lần này là một bàn cờ lớn.

Trình Tinh Hà đã đi trước một bước, lớn tiếng nói:

“Thất Tinh, cái thứ kia muốn phá nhà à!”

Họ tiến vào bên trong, không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì hết hồn, cửa hàng đồ cổ bây giờ chả khác nào bãi chiến trường vừa bị liên quân tám nước nhào vào cướp bóc. Mấy thứ loạn thất bát tao vãi ra đầy đất, chẳng có một chỗ để chen chân. Không những thế, họ còn nghe thấy trên lầu truyền tới tiếng hét chói tai của Cầu ca ca.

Bạch Hoắc Hương vẫn còn ở trên đó!

Ta vội leo lên cầu thang, đồ đạc liên tục lăn xuống từ phía trên, giống hệt như một cái Contra di động.

Vất vả lắm mới leo được lên lầu hai, ai ngờ vừa nhìn thì cả bọn đều ngẩng ra. Chỉ thấy Tô Tầm đứng trước giường, giống như một con thú canh mộ, nhìn chằm chằm vào thứ trước mặt, tới cái gì thì đánh bay cái đó.

Trên tay hắn cầm một thứ gì đó, nhìn vẻ ngoài thì vừa xấu vừa rách, nhưng khi sử dụng thì lại toả sát khí bức người, giống như một nhánh Tử Lôi Kích Mộc.

Nhìn thân pháp gọn gàng sạch sẽ của hắn, nếu tham gia đội bóng chày thì ắt hẳn sẽ có một phen thành tựu.

Ách Ba Lan đứng sau hắn, tay cầm Tơ Vàng Ngọc Vĩ múa đến sinh phong. Hai người giống hệt như vợ chồng nhà Smith, quét ngã đồ vật khắp nơi.

Bạch Hoắc Hương và Cầu ca ca nấp sau lưng họ, trước mắt thì nhìn không có chuyện gì. Cầu a di bởi vì thể tích nên đầu bị đập cho một cái, bà ta không ngừng thét chói ta.

“Cái con quái vật trời đánh thánh đâm này, mày quyến rũ con trai ta, giờ lại đến phá nhà chúng ta, khi dễ một quả phụ cô đơn chiếc bóng là ta...”

Trong lòng ta sáng như gương...thứ kia khi còn ở trong Khóa Long Tỉnh thì bị chúng ta làm kinh động, khi biết chúng ta được gia đình này mới tới thì mới tìm đến đây trả thù.

Ánh mắt Trình Tinh Hà sáng ngời, xoay người đẩy ta:

"Mau nhìn xem, thứ kia ở đâu?”

Không cần hắn nói, ta cũng đang dùng khí để quan sát.

Thứ đồ chơi kia nhất định là có cơ duyên nào đó, linh khí còn nhiều hơn cả Tiểu Kim Hoa Hôi Bách Thương Lưu. Quậy đến đục nước mà vẫn còn chưa rõ lai lịch, đúng là thứ phỏng tay.

Đột nhiên, vào ngay lúc này, Cầu a di bất chợt đứng lên rồi nhào về phía Ách Ba Lan và Tô Tầm.

Hai người đang bận tâm xử lý mấy vật bay tới, còn chưa kịp rảnh tay thì nội bộ lại náo loạn. Hơn nữa trọng lượng của Cầu a di chẳng thua gì kém gì con gái mình, đâm một phát thôi cũng đã khiến hai nhân viên an ninh nhỏ nhà này té nhào xuống đất.

Họ vừa ngã xuống thì đột nhiên trên không trung xuất hiện một cái tủ lớn, rơi thẳng về phía của họ.

Ta lập tức rút Thất Tinh Long Tuyền ra rồi vung về phía cái tủ lớn. Một tiếng nổ vang lên, cái tủ cũ kỹ đó đã bị ta bổ làm hai, vụn gỗ rơi rào rào xuống đầy người họ.

Ách Ba Lan ôm đâu đứng dậy, tức giận quay đầu nhìn Cầu a di. Nhưng hắn lập tức phát hiện điều gì đó không đúng.

“Ngươi...”

Chỉ thấy đôi mắt hiện tại của Cầu a di đã chuyển sang màu vàng.

Là bị thứ lông dài kia điều khiển…cảnh tượng này giống hệt như lúc ta bị hoàng đại tiên khống chế trong ruộng của tú nữ.

Cầu cô nương vừa nhìn, nhất thời cũng ngây ngẩn cả người. Nàng lập tức nhào về phía Cầu a di, đồng thời thất thanh kêu.

“Mẹ!”

Nhưng ta lập tức kéo nàng lại.

“Bây giờ bà ta không phải là mẹ của ngươi.”

Quả nhiên, đôi mắt vàng của Cầu a di gắt gao nhìn chằm chằm chúng ta, đồng thời trong miệng phát ra thanh âm rất kỳ quái.

“Tụi bây là ai? Sao lại đến đây quản việc của nãi nãi?”

Bình Luận (0)
Comment