Chương 109: Thất Tinh Long Tuyền
Trình Tinh Hà chưa hoàn hồn, luôn miệng hỏi tình huống gì thế, ta quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Hàn Đống Lương, trong tay cầm một cái roi rất to, một roi vừa rồi chính là do hắn quất ra.
Trình Tinh Hà nhìn chằm chằm cái roi kia, ánh mắt thoáng cái sáng lên:
“Không hổ là Huyền giai - tiểu ca, đó là cản sơn tiên!”
Trời ạ, thật hay giả?
Trong truyền thuyết, cản sơn tiên là bảo vật gia truyền của Lão Quân, có thể cầm đại sơn chạy tới bên kia, trừ tà đuổi ác, đương nhiên càng không cần phải nói.
Hắn là không thể nào lấy được đồ vật từ trong tay của Lão Quân gia, nhưng đủ tư cách gọi cái này là pháp khí, cũng không thể nào là người hiện lành gì.
Hàn Đống Lương lạnh lùng cười:
“Chỉ bằng các ngươi, còn biết cản sơn tiên? Xem ra ta thực sự đánh giá thấp các ngươi rồi.”
Ngươi không phải là đánh giá thấp, mà là mắt chó của ngươi coi thường người khác.
Trên cản sơn tiên đó quấn sát khí nồng đậm - ta lấy làm kinh hãi, là hồng sát khí!
Loại hồng sát khí này là pháp khí tru diệt chín trăm chín mươi chín cái tà ma mới có thể tích góp được, đánh vào tà vật một cái thì tà vật lập tức tan thành mây khói!
Hắn là muốn trực tiếp đánh Trương Lượng hồn phi phách tán!
Ta lập tức hỏi Trình Tinh Hà:
“Trương Lượng đâu!”
Trình Tinh Hà nhìn trái phải, lập tức nói:
“Trên nóc nhà đấy!”
Hàn Đống Lương hiển nhiên cũng phát hiện tung tích của Trương Lượng, vội dùng cản sơn tiên quất lên nóc nhà:
“Nhóc con, diệt được tà vật kia, trận tỷ thí này, coi như ta thắng rồi.”
…
Đòn đánh lén sau lưng vừa rồi suýt khiến Trình Tinh Hà gặp chuyện, xuống tay tàn nhẫn như vậy còn để cho ngươi thắng thì ta ăn cơm phí lương thực rồi?
Một tay ta chống trên mặt đất đứng lên, “Sặc” một tiếng, Thất Tinh Long Tuyền rra khỏi vỏ, lập tức chắn cản sơn tiên trước mặt.
Thật ra Hàn Đống Lương nhìn ra được ta cũng mang theo pháp khí, nhưng không thèm quan tâm, mãi đến khi thấy lưỡi dao sắc bén như Thất Tinh Long Tuyền thu thủy, hắn mới mở to hai mắt:
“Thất Tinh Long Tuyền...”
Ngươi thật đúng là biết hàng.
Hàn Đống Lương phản ứng lại, lập tức muốn quất cản sơn tiên lên nóc nóc nhà trước một bước, ta lại dùng vọng khí nhìn ra được sát khí của Trương Lượng chợt lóe lên trên nóc nhà, lần nữa chắn cản sơn tiên trước mặt.
“Ầm” một tiếng, cản sơn tiên và Thất Tinh Long Tuyền đụng vào nhau, Hàn Đống Lương kinh sợ, lúc này mới muốn thu hồi cản sơn tiên.
Nhưng đã quá muộn, cản sơn tiên giữa không trung giống như cái đuôi chuột đã dứt khoát đứt thành hai đoạn.
Hàn Đống Lương vừa nhìn, tay cũng run lên, lúc ấy rống giận:
“Đây chính là vật sư phụ ta truyền cho ta...”
“Mẹ kiếp...”
Trình Tinh Hà cũng từ trên mặt đất bò dậy, vừa phủi đất trên người mình vừa nói:
“Tiểu ca, ngươi xuống tay tàn nhẫn thế, hồng sát khí quấn trên cản sơn tiên, trên đời này không quá mười cái! Có lẽ chính là bảo vật trấn sơn của Chính Nhất Đạo họ đấy.”
Mặc dù mặt ngoài ta rất bình tĩnh, nhưng ta có thể làm gì đây, ta cũng rất tuyệt vọng nha!
Sát khí của Thất Tinh Long Tuyền cũng không phải một Hoàng giai tam phẩm như ta có thể thu phóng tự nhiên.
Hàn Đống Lương nhìn ta giống như kẻ thù giết cha:
“Lý Bắc Đẩu, ngươi và Chính Nhất Đạo bọn ta không đội trời chung!”
Ngươi vung roi đánh chết người khác, là ngươi tự làm tự chịu.
“Bốp…bốp...”
Lúc này, xung quanh lại vang lên một trận vỗ tay.
“Thật không hổ là Lý đại sư nha, thân thủ rất dứt khoát lưu loát, có thể nói là giết người không còn chút sức tránh trả nào!”
“Đúng vậy, Hàn tiên sinh đã già rồi, nhưng vẫn không chịu nhận mình già.”
“Lần này cũng biết trọng lượng của mình rồi thì nên nhường thế giới cho người trẻ tuổi đi.”
Hòa Thượng đắc ý nhất:
“Đương nhiên rồi, đây chính là người anh em của ta, các ngươi mở mắt đi! Chuyên trị tất cả các loại không phục!”
Hàn Đống Lương vốn định so tài một trận để lấy lại vị thế của mình, ngược lại bị người ta chê cười, hơn nữa còn tiền mất tật mang, cản sơn tiên còn bị ta làm đứt, hắn gắt gao nhìn chằm chằm ta, ánh mắt đầy thù hận giống như là có thể chọc thành mấy lỗ thủng trên người ta.
Ông cụ Triệu cũng vô cùng tán thưởng:
“Trận đấu này rất đặc sắc! Lý đại sư, thứ quấn lấy vợ ta đã bị tiêu diệt rồi chứ?”
Ta còn chưa kịp mở miệng, Hàn Đống Lương đã lớn tiếng nói:
“Ông cụ Triệu, ta đã nói cho ngươi biết trước rồi, Lý Bắc Đẩu này là một kẻ lừa đảo, vừa rồi nếu không phải hắn cản trở ta, ta đã giải quyết xong tên tà ma kia rồi, ta khuyên ngươi nên điều tra thật kỹ, có phải kẻ thù của ngươi mời hắn tới hại ngươi hay không?”
“Ta khuyên ngươi đừng như chó đến đường cùng lại quay ra cắn người, nói chuyện phải nói chứng cớ!”
Ta ngay lập tức nói:
“Ai thấy?”
Ngoại trừ Trình Tinh Hà, đương nhiên không ai thấy.
“Ngươi...”
Hàn Đống Lương từ khi xuất đạo tới nay có thể nói là luôn thuận buồm xuôi gió, được người khác tôn trọng, chưa từng gặp phải một kẻ tài giỏi như ta, môi tức giận đến run rẩy, cũng không nói được gì, giậm chân một cái:
“Vậy ta sẽ gọi tà ma kia tới cho các ngươi xem!”