Chương 108: Tiện Nhân
Tiếp theo, bà Triệu lại nhìn về phía Hòa Thượng, hé miệng cười:
“Tiểu Hòa tổng, vừa rồi mọi người tìm ngươi nhưng không thấy đâu, không ngờ ngươi ở đây trốn rượu, họ đang bàn bạc xem đợi ngươi trở về sẽ phạt ba ly rượu đấy! Ta đặc biệt đến để thông báo cho ngươi, ngươi cảm ơn ta thế nào đây?”
Lời này nghe không có gì, nhưng từ trong miệng bà Triệu nói ra lại giống như đang quyến rũ người khác, nếu là người đàn ông khác chỉ e cũng là tim đập chân run.
Nhưng Hòa Thượng không có tâm tư ở phương diện này, chỉ nhớ tới việc mua bán vật liệu xây dựng của mình, vội nói lời cảm ơn với bà Triệu và chạy về.
Bà Triệu đến gần ta, nói như thổi khí vào tai ta:
“Thật ra thì ta chỉ sợ nhiều người sẽ ảnh hưởng đến việc xem phong thủy của đại sư.”
Lời này có ý khiêu khích, chỉ kẻ ngốc mới nghe không ra.
Ta liếc mắt, thoáng nhìn thấy Hà Kỳ Chính đang đứng phía sau cắn chặt răng, ánh mắt lạnh xuống, giống như vừa hâm mộ vừa ghen tỵ với ta, nhưng lại không dám nói gì.
Đến phòng ngủ của phu nhân, Trình Tinh Hà thấy trên bàn bày một hộp sôcôla Thụy Sĩ, hắn sốt ruột đi vào còn hơn ta, mà bà Triệu ho khan, nhìn ta và nói:
“Đại sư, dù sao cũng là phòng ngủ của ta, những người không liên quan kia có phải nên...”
Trình Tinh Hà làm cũng không nghĩ tới mình thành “người không liên quan”, tức giận đến giậm chân, ta vừa nghĩ, lập tức nháy mắt với Trình Tinh Hà, ra hiệu cho hắn ở bên ngoài thăm dò, nhìn xem có phát hiện gì không.
Mặc dù trong lòng Trình Tinh Hà rất không phục, nhưng cũng đành phải ngồi xổm ở bên ngoài chờ, tức giận nhét một miếng nho khô lấy trong bữa tiệc vào miệng, giống như chuột đồng.
Ở đằng sau, Hà Kỳ Chính càng cắn chặt răng, nhưng với thân phận ở đây hắn lại không dám hé răng, giống như Trình Tinh Hà canh giữ ở ngoài cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm ta càng ngày càng âm trầm.
Vừa vào cửa, còn chưa đợi ta nhìn kỹ, bà Triệu đã “Ôi chao” một tiếng, lập tức tựa vào trong ngực ta:
“Thật khó chịu...Ta đứng không vững, trời đất quay cuồng, có phải con quỷ kia lại đi ra không, ta rất sợ...”
Trong lòng ta lúc ấy hơi hồi hộp, trời ạ, nếu Tiêu Tương biết có nổi điên không đây?
Đánh người bị hại đến chết thì làm sao ta có thể đứng vững trong ngành nữa?
Nhưng ta đợi nửa phút, cũng không thấy Tiêu Tương ra tay.
Nói cũng kỳ quái, lúc trước bác gái Liên Hoa mới xách cổ áo ta mà bác gái ấy đã bị Tiêu Tương ném ra ngoài, nhưng bà Triệu ngã vào lòng ta thì Tiêu Tương cũng không có phản ứng gì, chẳng lẽ nàng cũng xem người ta xuống đĩa?
Mà hương thơm trên người bà Triệu đánh úp lại, thật sự là hương thơm nồng nàn ngập tràn cõi lòng.
Ngón trỏ lại đau nhức, đau đến nỗi ta lập tức tỉnh táo lại, vội tránh người đi:
“Bà Triệu lá gan thật lớn, bình thường căn phòng có người chết sẽ không ai dám ở cả.”
Bà Triệu không ngờ ta có thể khống chế được, may mà không ngã xuống đất, miễn cưỡng đứng ngay ngắn, ánh mắt nhìn chằm chằm ta vô cùng phức tạp, lúc này mới nói:
“Không làm chuyện trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa, chuyện này ta không thẹn với lòng mình, vì sao phải sợ.”
Lời nói rất thẳng thắn.
Ta vừa muốn xem phong thủy trong phòng, bà Triệu bỗng nhiên bắt lấy ta, nói:
“Đại sư, ta thấy ngài là người tốt, ta mới muốn cầu xin ngươi giúp đỡ...Thật ra, có người muốn hại ta!”
“Ta biết.”
Ta vội nói:
“Ta đang tìm Trương Lượng kia...”
“Không phải Trương Lượng!”
Bà Triệu cắn răng:
“Người muốn hại ta là...”
Đúng lúc này, Thất Tinh Long Tuyền bỗng nhiên rung động, cùng lúc đó, bên ngoài vang lên âm thanh đập vỡ thủy tinh, là Trình Tinh Hà gọi:
“Trương Lượng đi ra rồi!”
Bà Triệu vừa nghe vậy, lại giở giọng hờn dỗi ngã vào trong ngực ta, ta cũng không muốn để ngón trỏ của Tiêu Tương chịu tội vô ích, chuyển tay lập tức đẩy cơ thể giống như sợi mì của bà Triệu lên giường, chạy ra ngoài:
“Ở đâu vậy?”
Trình Tinh Hà chỉ vào cửa sổ, bình thản nói:
“Vẫn luôn ở phía sau cánh cửa thủy tinh nhìn hai người các ngươi đấy, tròng mắt sắp trừng ra ngoài rồi, còn liên tục mắng chửi.”
“Nói cái gì?”
“Trương Lượng nói, tiện nhân này quá ác độc, hắn bị nàng hãm hại, nuốt không trôi món nợ này, cho dù tan thành mây khói cũng phải giải oan cho mình.”
Trình Tinh Hà nói:
“Hắn còn nói, ai dám giúp con tiện nhân kia đều phải chết.”
Cái chết của Trương Lượng này quả nhiên rất kỳ lạ - bị người ta hại chết, hoặc là có thù, hoặc là diệt khẩu.
Trong lòng ta lập tức hiểu rõ, chẳng lẽ, Trương Lượng này đã phát hiện bí mật gì đó đủ để hắn bị diệt khẩu?
Ta lập tức bảo Trình Tinh Hà hỏi thử, rốt cuộc là oan tình gì?
Trình Tinh Hà lẩm bẩm vài câu quỷ, nhưng còn chưa nói xong, ta bỗng nhiên cảm giác được một luồng nhuệ khí nhào tới, ta lập tức ôm lấy Trình Tinh Hà nhào sang một bên, luồng nhuệ khí lạnh lẽo kia lướt qua sau lưng ta, trực tiếp bổ tới vị trí Trình Tinh Hà đang nói chuyện với Trương Lượng, “Choang” một tiếng, kính cửa sổ khắc hoa Tô Châu toàn bộ vỡ vụn!