Tô Tầm ở trên núi chưa từng ăn bánh táo, cũng không biết hai người bọn họ đang nói cái gì, quay mặt hỏi ta:
“Thứ này rốt cuộc có lai lịch gì? Âm khí trên người…”
Đúng, âm khí trên người nó đã đến trình độ của Quỷ Tiên.
Bây giờ mặt của nàng đã bị hủy hoại hoàn toàn, xem tướng quỷ cũng không dễ dàng. Mặc dù bây giờ không thể nào vận dụng thần khí của Thủy Thiên vương nhưng mà vẫn có thể dùng hành khí Thiên cấp.
Dẫn tử khí kia vào trong mắt rồi ta tỉ mỉ nhìn xem tướng mặt của quỷ hoạ bì này, vừa nhìn đã phải cau mày, coi như đây là lần đầu tiên ta được nhìn thấy, đúng là Quỷ Tiên!
Cái gì gọi là Quỷ Tiên chứ? Đây là một loại người chết bất đắc kỳ tử, oán khí không tan, không ai có thể chế phục được, dứt khoát đưa nàng lên cung phụng, cầu nguyện với nàng.
Thứ này vô cùng hiếm thấy, ngay cả lão già cũng chưa gặp mấy lần, tỷ lệ xuất hiện của thứ này còn thấp hơn cả trúng vé số.
Ta thấy ta cũng nên đi mua vé số rồi.
Xương cung mày của nàng nhìn không rõ ràng lắm, nhưng nhìn ra được, ở giữa bị gãy, là bị chết đột ngột.
Nghe vậy, Trình Tinh Hà không nhịn được hỏi:
“Ngươi là Quỷ Tiên, vậy thì ngoan ngoãn tu hành đi, lỡ như ngươi tu thành chính quả thì sao? Ra ngoài ăn thịt người tính là chuyện gì chứ?”
Quỷ hoạ bì kia cắn răng, lúc này mới trả lời:
“Ta ăn đàn ông, lý lẽ rất chính đáng!”
Ta cũng gật đầu nói:
“Nàng hận đàn ông, là người đàn ông đã hủy cả đời nàng.”
Quỷ hoạ bì nhìn ta, giống như không ngờ tại sao ta lại nói ra lời này nên hơi ngơ ngác.
Thứ này lúc còn sống là bị làm nhục mà chết, sau khi chết cũng không được yên nghỉ, coi như là suốt đời không được siêu sinh.
Ta hỏi tiếp:
“Bây giờ ngươi nói xem, tại sao ngươi muốn ăn thịt đàn ông bị thương?”
Thứ này oán khí ngút trời, chắc chắn đã muốn nói ra oan khuất từ lâu rồi.
Quả nhiên, vừa nghe thấy lời này của ta, nàng đã nhìn chằm chằm vào ta:
“Ta đã lập lời thề, bọn họ đáng chết…”
Thì ra trước kia, quỷ hoạ bì này là người sống.
Còn là cô gái vô cùng xinh đẹp, đã đính hôn với tiểu lang quân thanh mai trúc mã, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn sắp mở ra.
Lúc ấy, nàng cũng ở gần Bạch Hổ cục này, trong nhà mở quán trà.
Từ nhỏ nàng đã thích đẹp, có một hôm dậy sớm, lúc lên huyện mua hoa cài đầu thì đã gặp một người hấp hối trên đường, người kia bị thương nặng, nàng tốt bụng, đã đưa người kia về nhà cứu chữa.
Nhưng không ngờ, người kia là mặt người dạ thú, sau khi vết thương khỏi rồi, không những không biết báo ơn mà ngược lại thấy sắc nổi lòng tham, đã lăng nhục nàng.
Sau khi người trong nhà biết được, muốn tìm người này liều mạng, ai ngờ người này là kẻ bỏ trốn… Ban đầu cũng là trốn ra từ chỗ nha dịch.
Bỗng chốc, người kia đã giết chết người cả nhà nàng.
Nàng trơ mắt nhìn những người thân nhất đều chết hết, oán hận có thể tưởng tượng được, mà người kia lại nói, những người này đều là bị ngươi hại chết… Nếu ngươi không cứu ta, bọn họ sẽ chết sao?
Nàng liều mạng muốn trả thù người kia nhưng nàng hoàn toàn không có bản lĩnh này.
Người kia còn nói, nếu không phải vì khuôn mặt này của nàng ngày nào cũng trang điểm xinh đẹp thì sao lại rơi vào kết quả như vậy.
Trách ai, chỉ trách nàng ti tiện!
Lúc người kia muốn chạy trốn, sợ để lại manh mối, có ý định phải làm chuyện này thành vụ án không đầu mối nên đã rạch nát mặt của nàng, còn lại cũng băm thành từng mảnh, tránh cho bị người ta nhận ra, sau đó chôn ở sau nhà cùng với thi thể của cha và anh trai của nàng, người ngoài chỉ tưởng là quán trà này đã đóng cửa.
Chồng chưa cưới của nàng muốn tìm nàng nhưng hàng xóm láng giềng nói người ta xinh đẹp như vậy, có khi là bám được cành cao khác rồi… Cô gái xinh đẹp, có mấy ai kiên định?
Hồn phách của nàng không thể nào hoá giải nỗi oan ức, yên nghỉ không được, oán hận người kia mà cũng oán hận chính mình, tại sao nàng lại cứ thích cứu người như vậy? Tại sao nàng lại thích xinh đẹp như thế?
Chuyện này cũng không ai có thể trả lời, ai biết là oan nghiệt gì?
Đương nhiên, nếu như chôn ở chỗ khác thì đây đúng là đã trở thành vụ án không manh mối rồi, nhưng chỗ mà nàng được chôn lại chính là Bạch Hổ cục.
Đất này chủ hung, chủ giết, máu thịt của nàng và người trong nhà hòa vào nhau, trở thành một vật đại hung dị dạng.
Oán khí của nàng càng ngày càng lớn, muốn tìm được người bị thương kia để trả thù.
Nhưng nàng không thể rời khỏi nơi này.
Có một buổi tối, nàng nhìn thấy một người đàn ông bị thương muốn giết một người phụ nữ, nói người phụ nữ kia lén ngoại tình, chưa kể đến việc hại hắn ta làm người bị cắm sừng, lúc hắn ta đi tìm gian phu thì còn bị gian phu đánh nên không nuốt trôi cục tức này.
Người phụ nữ kia đau khổ cầu xin nhưng người đàn ông không thèm để ý, nàng đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra trên người mình.
Người kia cũng là người đàn ông bị thương.