Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 1142 - Chương 1142: Cổ Tay Bị Bóp Nát

Chương 1142: Cổ Tay Bị Bóp Nát

Mà lúc này Ách Ba Lan cũng nghe thấy tiếng của hai người chúng ta, đang cầm theo lửa chạy vội xuống.

"Ca, ngươi không sao chứ?”

Cũng vào lúc này, tay ta quả thật chộp được thứ gì đó, vừa thấy thứ kia, ta thầm nghĩ quả nhiên là trời cũng giúp mình, trong đầu chợt nảy ra một ý.

“Ách Ba Lan, mau rọi ánh sáng xuống đây!”

Bước chân Ách Ba Lan chậm lại, hắn lập tức giơ tay lên cao, ngọn lửa kia nhanh chóng chiếu sáng toàn bộ chỗ này.

Ta móc bật lửa ra, sau đó giơ về phía quỷ hoạ bì.

‘Da’ trên người nó rất dễ cháy, ngọn lửa lần này lập tức đốt nó cháy đen. Lúc này nó làm sao còn để ý tới Trình Tinh Hà được nữa, sau khi nó hét lên một tiếng thì vội vàng tìm cách dâm lửa.

Chỉ có điều lửa chỉ có thể đốt da chứ không thể xuyên thấu âm khí.

Con quỷ lúc này cũng nổi giận, nó muốn nhào về phía ta.

Ta híp mắt để thích ứng với ánh sáng, sau đó dựng thẳng thứ trên tay lên, giơ về phía nó

“Ngươi xem dáng vẻ của ngươi đi, dù có khoác da người thì cũng không che giấu được bộ mặt thật!”

Thứ trên tay ta là một cái gương nhựa cũ.

Dưới ánh sáng từ ngọn lửa của Ách Ba Lan, toàn bộ gương mặt âm dương của con quỷ đều bại lộ trước gương. Sau khi bị Trình Tinh Hà đánh cú thứ hai, bên gương mặt xinh đẹp chỉ còn mỗi một góc phải, bên trên thì đều bị lửa thiêu cháy, còn những phần còn lại thì đều là thịt nát.

Thứ kia nhìn chằm chằm khuôn mặt mình ở trong gương rồi bỗng nhiên phát ra một tiếng rít gào, gắt gao che mặt mình lại. Thừa dịp này,lập tức vận chuyển số hành khí còn lại, nhanh như chớp túm lấy hai cổ tay của con quỷ, chỉ nghe rắc một cái, cổ tay của nó đã bị ta bóp nát. Nữ nhân kia, chỉ nghe "Kẹt" một tiếng giòn vang, hai cổ tay toàn bộ bị ta bóp đứt.

Nhưng con quỷ này dường như chẳng có cảm giác đau đớn, nó vẫn trừng trừng nhìn gương, còn lộ ra vẻ mặt kinh hãi.

“Đây không phải là ta...”

Dáng vẻ này khiến ta nhớ lại một câu chuyện xưa.

Thứ mà mỹ nhân yêu nhất chính là dung nhan của bản thân – con quỷ hoạ bì này nhất định cũng có một chuyện xưa.

Nhưng tay ta cũng không dám buông lỏng, đồng thời quay sang gọi Ách Ba Lan.

“Đứng ngơ ra đó làm gì, Kim Ti Ngọc Vĩ Tiên!”

Cũng may là Ách Ba Lan phản ứng kịp, đáp lại một tiếng rồi quăng roi xuống. Không ngờ rằng ta còn chưa thả tay mà thứ kia lại đột nhiên nhào tới, đôi mắt nhìn ta đều là oán hận và cay độc.

Mẹ kiếp, ta định trốn, nhưng không ngờ lại có một người chắn trước mặt ta, sau đó ngồi xổm xuống, ném mấy thứ gì đó về phía con quỷ.

Mấy thứ kia nhìn qua hoàn toàn không có quy luật, rải rác giống như rắc hạt giống rau vậy, nhưng ta vừa liếc cái ta đã nhìn ra, trông có vẻ tùy ý nhưng mấy thứ kia rơi trên vị trí của kỳ môn độn giáp một cách vô cùng chuẩn xác. Quỷ hoạ bì kia còn muốn xông lên nhưng lại bị ghim tại chỗ, không thể động đậy được giống Trình Tinh Hà và ông cậu ba vậy.

Trận pháp của Tô Tầm.

Trình Tinh Hà bỗng trở nên kích động:

“Chao ôi, đúng là trời không diệt họ Trình ta, Động Tử, ngươi đúng là đáng tin.”

Nói xong, hắn cầm cái chân bàn kia lên chỉ vào ta:

“Ngươi học hỏi chút đi.”

Vóc người cao lớn của Tô Tầm quay lưng về phía ta, cũng không thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn, chỉ nghe thấy hắn cười trả lời:

“Cũng không đúng hoàn toàn… Nếu không phải thứ này bị hắn ta làm loạn tâm trí, trận pháp nhỏ này của ta không trói được nàng đâu.”

Dứt lời, hắn quay đầu nhìn ta và Trình Tinh Hà, cắn răng giống như đã hạ quyết tâm, lúc này mới nói:

“Vừa rồi ta…”

Ta biết, hắn không bảo vệ tốt Trình Tinh Hà nên trong lòng thấy áy náy.

Có điều, hắn bẩm sinh đã thích sĩ diện, ta vội vàng nói:

“Động Tử, đúng là may nhờ có ngươi vừa rồi xả nước, để họa bì này bắt Trình Tinh Hà đi, nếu không thật sự không tìm được tung tích của nàng, ngươi coi như đã lập công rồi.”

Vừa rồi Tô Tầm còn khó chịu, nghe thấy lời này, hắn chợt sửng sốt, có điều mặc dù hắn ta không có kiến thức bình thường, nhưng mà không hề ngốc, cũng biết là ta không muốn để hắn tự trách trong lòng, nên bày ra ánh mắt rất cảm kích.

Ách Ba Lan cũng bước tới vỗ vai Tô Tầm:

“Thì ra là vậy, ngươi đúng là lanh trí.”

Lúc này Tô Tầm mới vui vẻ lên.

Nghe vậy, Trình Tinh Hà tức giận tới nỗi nhảy dựng lên:

“Hay lắm Thất Tinh, thì ra ngươi lấy ông đây ra làm mồi nhử à?”

Ta xua tay nói:

“Không nỡ bỏ con sao bắt được sói, lẽ thường tình thôi.”

Trình Tinh Hà ở một bên chửi ầm lên, ta cũng không để ý hắn, mà là lấy lửa trong tay Ách Ba Lan ra giơ lên cao, chiếu về phía mặt của quỷ hoạ bì kia.

“Da” khắp người quỷ hoạ bì kia đã hoàn toàn bị thiêu nát, làn da bên trong… Ta cau mày, mẹ nó, làm kiểu gì mà ra được thế kia vậy?

Ngang dọc đan xen, sần sùi dữ tợn, giống như bị lưỡi dao sắc bén cắt qua từng nhát một.

Nàng chạm vào tầm mắt của ta, trong mắt tràn đầy căm hận, giống như ước gì có thể tiến lên xé sống ta.

Trình Tinh Hà cũng nhìn ra, ở bên cạnh bình phẩm từ đầu đến chân, nói là rất giống bánh táo, Ách Ba Lan thì không cho là đúng, nói cùng lắm chỉ là bánh táo đã mốc meo.

Bình Luận (0)
Comment