Nhưng không nghĩ tới, lần này tuy ta đã bắt được nó, nhưng khi ta vừa định dùng sức thì lòng chợt lạnh – tay ta không nhúc nhích được!
Trời ạ, cái quần què gì thế này, đây chính là thần khí của Thủy Thiên Vương đấy. Cho dù không nhiều lắm nhưng cũng đủ để đối phó với tà vật rồi, hơn nữa dù bắt không chết thì ít nhiều gì cũng trấn trụ được nó. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy tà vật không sợ thần khí!
Ta lập khí vọng khí quan sát, không ngờ sau khi nhìn xong thì lại càng sửng sốt – tay của ta sở dĩ không nhúc nhích được là bởi vì tà khí trên người thứ này đã lan đến và quấn lấy tay ta!
Rốt cuộc là tà khí gì mà lợi hại như vậy?
Có thể đạt tới trình độ này không phải đều là cấp bậc của quỷ tiên sao?
Vốn tưởng rằng thứ này chỉ là một hôi linh quỷ, ai biết được lại đá nhầm vào ván sắt cơ chứ. Ta thầm than trong lòng, vận khí gì thế này, tìm không được thỏ nhưng lại chộp phải hổ.
Tay không thể nhúc nhích, Thất Tinh Long Tuyền và Huyền Tố Xích đều ở trên lầu không đem xuống, lần này quả thật là toang thật rồi.
Đúng lúc này, giọng của Ách Ba Lan vang tới.
“Ca, tìm được Trình Tinh Hà chưa?”
Ta vừa thử rút tay của mình ra vừa quay đầu ô lớn.
“Ngươi mau về đi!”
Tiếng bước chân của Ách Ba Lan chợt ngừng lại, có lẽ đã ý thức được chuyện không ổn.
“Sao vậy ca, xảy ra chuyện gì rồi?”
Ta còn chưa kịp trả lời thì thứ kia đã tiến lại gần muốn cắn ta.
Xong rồi, Trình Tinh Hà cả ngày nói cái gì mà hoàng tuyền lộ hắn đi trước, hắn không đợi ta hắn là chó, lần này tốt rồi, miệng quạ đen không nói câu nào ra hồn!
Không được, con mẹ nó ta không thể chết, ta mà chết uất ức như vậy thì đời nào chịu khép mắt!
Vì vậy, ta bèn thử điều động toàn bộ khí trong cơ thể, muốn rời khỏi thứ khí tà kia. Nhưng ta còn chưa kịp dùng thì cái răng nanh dài ngoằng kia đã vươn tới cổ ta rồi.
Trước mắt ta đột nhiên trở nên trắng xoá, rồi bỗng nhiên đúng vào lúc này, có một vật không biết là vật gì từ một chỗ không biết là chỗ nào bay cái vèo tới nện vào mặt của nữ nhân kia một cái bịch.
Nữ nhân kia bất ngờ không kịp đề phòng, cơ thể lay động một chút, tuy rằng chỉ có vài giây, nhưng đối với ta mà nói quả thực quá trân quý. Ta sử dụng toàn bộ khí lực, liều mạng xông tới rút tay ra khỏi người nàng.
Nhưng mà... Cái tiếng vừa rồi là gì thế?
Ta ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một người đang vác một cây gậy lớn đang đứng bên cạnh ta thở hổn hển.
“Ta đã bảo thận ngươi hư, bảo ngươi ăn maca để bổ mà chẳng chịu nghe! Giờ thì thấy chưa, không nghe lời người lớn thì nhất định sẽ chịu thiệt!”
Là Trình Tinh Hà.
Thân thể hắn vẫn rất suy yếu, đứng cũng vất vả, thân thể cao lớn đang tựa vào góc cầu thang, ngực phập phồng lên xuống, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười cà lơ phất phơ kia:
"Ngươi vừa nói đến đưa tiền cho ta, đưa bao nhiêu?”
“Con mẹ nó, sao ngươi còn chưa chết?”
Ta biết ngay mà, ngươi tốt sống không lâu, tai hoạ gieo ngàn năm!
Trình Tinh Hà quay mặt lại:
"Ngươi còn chưa tận hiếu, lão tử chết cũng không cam lòng.”
Tổ sư ngươi.
Lúc này ta cũng nhìn rõ được thứ mà Trình Tinh Hà đang cầm, là một cái chân bàn cũ, không biết là tháo ra từ cái bàn nát nào.
Nhưng cũng trùng hợp là thứ này đen nhánh, hơn nữa còn bị sét đánh qua, có tác dùng trừ tà!
Thật không hổ Einstein trong thế giới nhặt rác.
Thì ra là lúc Trình Tinh Hà bị bắt tới đây thì cũng đã từ từ tỉnh lại, mắt thấy cái miệng kia sắp tới gần, hắn vội quơ tay nắm đại một thứ sau đó đánh vào mặt thứ kia như đánh bóng chày. Thứ kia bị đánh ngu, hắn liền nhân cơ hội trốn đi, mà đúng lúc này cũng đi xuống.
Hắn nghe thấy giọng ta linè yên tâm, nghĩ là ta đến thì việc cũng xong nên không lên tiếng. Ai ngờ ta vì nóng lòng cứu người mà đồ phòng thân cũng chẳng mang. Hắn thấy ta suýt chút nữa là bị thứ đó ngoạm vào mồm nên đành vác cái thứ đồ chơi kia ra rồi quất cho cái thứ kia thêm một cái.
Trình Tinh Hà cầm khúc gỗ nói.
“Đều là do ta không có cách dạy con, đúng là Quan Âm nương nương bái Quan Âm miếu —— cầu người không bằng cầu mình.”
Lúc này quỷ hoạ bì cũng phản ứng lại, lập tức nhào về phía chúng ta.
Trình Tinh Hà còn muốn cho nó một gậy, nhưng sự bất quá tam, thứ kia cũng không ngốc, nâng tay lên đỡ gậy của Trình Tinh Hà.
Trình Tinh Hà lúc ấy liền hít một hơi khí lạnh:
"Thất Tinh, ngươi cũng nhìn ra đúng không —— thứ này không phải là tà vật bình thường.”
Đợi ngươi dạy ta thì cải xanh đều lạnh con mẹ nó rồi.
Đầu óc ta thì nhanh chóng xoay chuyển, tà vật này không biết đã sống trong hung địa này bao nhiêu năm, cả thân đều là hung khí, hơn nữa còn ăn nhiều người như vậy, nhất định là không dễ đối phó. Bây giờ ta tay không tấc sắt, đúng là không dễ làm. Ta nhìn xung quanh, phát hiện bên người có một đống đồ cũ, bèn quơ tay chộp đại một thứ.