“Cha đem tiền tới cho ngươi đây!”
Xung quanh vẫn lặng im không một tiếng động.
Mẹ kiếp, nghe tới ‘tiền’ cũng không phản ứng, lòng ta trầm xuống, đừng nói là xảy ra chuyện thật rồi chứ?
Ta lập tức men theo cầu thang chạy xuống dưới, cầu thang này rất dài nên ta cũng không dám chậm trễ, chỉ cần chậm một giây thôi thì Trình Tinh Hà sẽ thêm một phần nguy hiểm, nên ta nhất định phát tìm thấy thứ kia.
Phải rồi, lửa...thứ mà hoạ bì sợ nhất chính là lửa.
Ta lập tức móc bật lửa và một tờ giấy vàng ra đốt nó lên, ánh lửa phừng cháy, rọi ra một cái bóng đen bức tường giữa cầu thang.
Cũng đúng vào lúc này, ta chợt phát hiện ở góc tây bắc hình như có một cái bóng rụt lại.
Chính là ở đó!
Ta tranh thủ thời gian bảo Ách Ba Lan mau tìm thứ gì đó để chiếu sáng, còn mình thì vội vàng chạy xuống.
Ách Ba Lan luống cuống tay chân chạy theo, đá đổ không ít đồ, rồi lại nghe hắn vui mừng lẩm bẩm.
“Có bìa cứng này...”
Nhưng lúc này ta cũng không có thời gian nghe hắn nói gì, chỉ vội vàng đuổi tới vị trí kia. Nơi đó trống rỗng không một bóng người – chỉ có một mùi máu tươi quanh quẩn.
Suy nghĩ của ta lập tức nổ tung – con mẹ nó, chẳng lẽ nó ăn Trình Tinh Hà rồi?
Ngay cả người của lão tử ngươi cũng dám đụng tới, đúng là chán sống rồi!
Mùi máu tươi – phải rồi, chẳng phải nó thích nhất là ăn đàn ông có vết thương trên người hay sao? Đơn giản.
Ta lập tức cắn đứt đầu ngón tay của mười, mười ngón nối tim, nên việc này khiến ta vô cùng đau đớn – nhưng chút đau đớn nhỏ nhoi này hoàn toàn không thể so với Trình Tinh Hà, bên đó là mạng người đó.
Tiếp đó, ta vội lần theo mùi máu, điều may mắn nhất của ta hôm nay chính là mọc ra một cái lỗ mũi chó.
Mùi máu càng ngày càng gần, quả nhiên, rất nhanh ta liền phát hiện ở khúc cua cầu thang trước mặt hình như có một người đang đứng.
Dáng người kia uyển chuyển xinh đẹp, rõ ràng là một cô gái trẻ đang đứng đưa lưng về phía ta.
Ta nhanh chân chạy tới chỗ nàng ta, trong lòng thoáng cái liền trở nên nặng nè – chỗ đó nào có Trình Tinh Hà, ngay cả một sợi lông của Trình Tinh Hà cũng chẳng có!
Còn thứ kia thì tuy hiện tại đang đưa lưng về phía ta, nhưng có thể thấy được phần miệng của nó đang nhúc nhích – nàng ta đang ăn cái gì đó!
Đầu óc ta chợt trở nên trắng xoá, ta, ta đến trễ rồi?
Máu nóng xông thẳng lên đầu, ta chỉ nghe màng nhĩ như bị xe lu đụng phải, vang lên ầm ầm. Nhưng ta lại chẳng để tâm, lập tức phát động Tru Tà Thủ hướng về phía thứ kia.
Lúc này thứ kia dường như cũng có cảm giác, nó từ từ quay đầu lại.
Khi nhìn thấy rõ được mặt của thứ kia, nhất thời có ta chút sửng sốt – trước giờ ta luôn nghĩ mình có kiến thức rộng, ai ngờ hôm nay lại bị vả mắt, bởi vì ta quả thật chưa từng gặp qua một gương mặt như vậy.
…
Đó là một người có hai gương mặt.
Một bên là một cô gái xinh đẹp có đôi mắt long lanh, đôi môi anh đào chúm chím, đủ sức để làm người mẫu cho các bìa tạp chí. Nhưng bên còn lại thì vô cùng dữ tợn, sắc mặt xanh lè, miệng đầy răng nanh.
Phần da trên người cũng bị xé xuống một nửa, đang treo lủng lẳng.
Là Trình Tinh Hà xé à?
Không có thời gian suy nghĩ, ta nhanh chóng về phía nó, vừa tàn nhẫn vừa chính xác bóp lấy cổ của nó. Nhưng không ngờ tốc độ của thứ này rất nhanh, nó lui về sau một bước nên ta chỉ bắt được một nửa. Chỉ nghe xẹt một tiếng, lớp ‘da’ trên cổ nó đã bị ta cào xuống.
Không nhắc đến thì đỡ, cảm giác kia quả thật rất đáng sợ. Sau khi ‘da’ bị kéo xuống, phần mỡ trên cổ cũng hiện ra, nhìn lúc ta nhìn thoáng qua thì lại thật nó lại có mấy lớp vằn gợn sóng giống như rắn mối.
Không phải con người... Thứ này chắc chắn không phải là con người.
Thứ kia lạnh lùng nhìn chằm chằm ta, rồi lại chợt nở một nụ cười —— là một nụ cười mừng như điên.
Nó cảm nhận được vết thương trên người ta, nó muốn ăn ta!
Theo lý thuyết thì máu đồng tử cua ta có tác dụng trừ tà, rất hiệu quả với những thứ tà ma ngoại đạo, nhưng ngặt nổi thứ này lại giống như động vật chuyên ăn thịt người, nên căn bản là không sợ.
Tiếp theo, chỉ thấy nó nhào về phía ta.
Mẹ nó, ngươi ăn Trình Tinh Hà ăn, ta còn chưa tính sổ với ngươi, ngươi lại muốn duỗi tay về phía ta trước!
Vừa nghĩ đến việc Trình Tinh Hà bị thứ này ăn thì huyệt thái dương của ta liền nhảy dựng lên, trái tim cũngảm thấy đau nhức. Cái tên ngu ngốc đó bị đại sơn mị cuốn không chết, bị hạn bạt đẩy nhào cũng không chết, giờ lại lật thuyền trong mương, bị một con hoạ bì ăn thịt?
Cho dù ngươi sẽ trước năm hai mươi lăm tuổi, nhưng cũng đừng chết một cách uất ức như vậy chứ.
Suy nghĩ này giống như hoá thành vô số con ong đang chích vào trái tim ta, khiến nó chỗ nào cũng đau. Trong lòng đang nén lửa, thứ này lại còn lao tới, vì vậy ta cũng chẳng thèm trốn, trực tiếp nhào về phía nó. Cú bắt vừa nãy không chuẩn, nhưn cũng may ta thông minh đã thu khí lại một nửa, nên cũng không bị lãng phí.