Mới vừa lên lầu, liền nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, ta giật thót, vội vàng chạy nhanh hơn. Sau đó liền nhìn thấy cảnh Bạch Hoắc Hương đang đè tên Địa Trung Hải lại để bôi thuốc ở trên hành lang.
Tô Tầm cũng đứng ở phía sau...thì ra vừa nãy, trong lúc bọn họ đang ở trong phòng trông coi Trình Tinh Hà thì Tô Tầm cảm giác được bên ngoài có thứ gì đó. Mở cửa ra nhìn thì thấy Địa Trung Hải què chân đang đi ngang cửa —— trên người hắn có một luồng khí đen, rõ ràng là bị trúng tà.
Bạch Hoắc Hương thấy thế liền đè người lại để bôi thuốc, lúc này hắn mới tỉnh táo lại, nhưng bây giờ nếu ngươi hỏi hắn sao chân bị thương nặng như thế mà không ở trong phòng, lại lê lết ra đây thì hắn cũng nói không ra chuyện.
Ách Ba Lan nhịn không được nói:
“Mạng lớn thất đấy, hắn nhất định là bị cái thứ ăn thịt người kia dụ ra. Nhưng hắn lại đi ngang qua chỗ này, rồi được các ngươi cứu.”
Lại hỏi Địa Trung Hải, Địa Trung Hải nói hắn nghe tiếng gõ cửa, còn tưởng là chị gái dọn vệ sinh đến đưa cơm cho hắn nên vội vàng chạy ra mở cửa. Ai gnờ vừa mới mở cửa ra thì lại nhìn thấy một người phụ nữ rất đẹp.
Lúc ấy hắn giống như người mất hồn, chỉ biết đi theo người phụ nữ kia...cả đời này của hắn chưa từng nhìn thấy người đàn bà nào xinh đẹp đến như vậy.
Khi đó mấy cái thứ như quỷ ăn thịt người đều bị hắn vứt ra sau đầu, cho dù nhớ tới thì cũng chắc chắn nữ quỷ kia chỉ ăn đàn ông trẻ tuổi, chướng mắt mình, cho nên người đẹp này nhất định không phải là ma quỷ.
Đây cũng chính là cái thứ hay được gọi là bị ma quỷ ám ảnh.
Ai ngờ vừa đi ngang qua chỗ này thì thấy Tô Tầm và Bạch Hoắc Hương hung thần ác sát vọt ra, nữ nhân xinh đẹp kia lại chẳng thấy tăm hơi. Lúc này hắn mới tỉnh táo lại, đồng thời cũng cảm thấy sợ hãi.
Thứ kia vừa mới tìm được con mồi thì đã bị chặn họng?
Nhưng mà...
Ta lập tức chạy về phòng, quả nhiên dự cảm của ta hoàn toàn chính xác.
“Trình Tinh Hà đâu?”
Bạch Hoắc Hương và Tô Tầm cũng quay đầu lại, khi bọn họ nhìn thấy cảnh trong phòng thì cũng ngơ ngẩn.
Trên giường trống rỗng, Trình Tinh Hà không thấy.
Ách Ba Lan cũng choáng váng:
"Trình Nhị ngốc..."
Trên người của Trình Tinh Hà có vết thương!
Nhất định là cái thứ kia thừa dịp Bạch Hoắc Hương và Tô Tầm ra ngoài thì đã quay ngược vào đây.
Ta vén rèm cửa sổ lên, quả nhiên nhìn thấy trên cục nóng điều hoà bên ngoài cửa sổ đều có đất.
Ở trên lớp đất đó còn có một dấu chân vô cùng mới.
Mẹ kiếp, nó đã dẫn Trình Tinh Hà đi về phía đó.
Tô Tầm cũng chạy tới, sắc mặt trắng bệch.
“Ta...”
Ta cũng không trả lời hắn, chống tay lên bệ cửa rồi trèo ra ngoài, sau đó đuổi theo dấu chân kia.
Ách Ba Lan đuổi theo phía sau, nhưng suýt chút nữa là trượt chân ngã nhào.
“Trời ạ, tên ngốc kia sao xuống được?”
Một khi thứ kia đã mê hoặc con người rồi thì chuyện gì cũng có thể xảy ra. Lão đầu nhi từng nói với ta ở phố nam có một ông lão chăn dê, có biệt danh là Toản Thiên Hầu. Nhưng khi ta nhìn thấy ông lão kia thì lại thấy người này cơ thể không được linh hoạt cho lắm, sao lại được gọi là Toản Thiên Hầu. Vì vậy ta bèn hỏi lão đầu nhi là có phải ngày xưa ông lão này từng làm trộm hay không?
Lão đầu nhi nói rằng thời còn trẻ ông lão kia là một người chăn dê, một ngày này gặp được một cô gái xinh đẹp, hắn yêu người ta ngay cái nhìn đầu tiên, sau đó bỏ dê đi theo người ta biệt tích luôn. Lúc người nhà đi tìm thì chỉ thấy dê chứ không thấy người.
Lão đầu nhi khi đó vừa hay ở gần đó, hắn ngửi thấy mùi ở đó liền nhíu mày, bảo là sợ đụng phải thứ gì đó không sạch sẽ, mau đi lên chỗ cao tìm.
Kết quả là người ta quả nhiên tìm được hắn trên một cây cột điện hư, hắn đang đứng dang tay như đang muốn bay lên trời sóng vai với ông thiên. Người ta mất rất nhiều sức mới cứu được người xuống, sau đó vỗ hai mũi giày thì hắn mới tỉnh lại. Nói là cô gái kia nói sẽ dẫn hắn về nhà, bọn họ đang đi lên một cái cầu thang, nhưng đi tới đó thì đột nhiên không đi được nữa.
Hỏi thăm thì mới biết thì ra trước đây có một cô gái trú mưa ở đây bị sét đánh chết, dưới cột điện còn vương lại tro giấy.
Lão đầu nhìn ngửi thử, quả nhiên đúng là mùi tro giấy.
Bọn họ chỉ cần đến trễ một chút thôi thì hắn đã bị cô gái kia kéo xuống chết thay rồi.
Nhưng ngươi nghĩ xem, một người sống sao lại có bản lĩnh leo lên chỗ cao như vậy chứ? Vì vậy từ đó về sau hắn được đặt cho cái tên là Toản Thiên Hầu, còn mắc thêm một chứng bệnh...chứng sợ độ ca.
Cũng là bị ma quỷ ám ảnh như nhau, Toản Thiên Hầu ngay cả cột điện cũng leo lên được thì Trình Tinh Hà đạp cục nóng leo mái nhà cũng là một chuyện chẳng có gì lạ.
Ta chạy theo vết chân một đoạn thì phát hiện nó dẫn tới một lối thoát hiểm bỏ hoang.
Đây là hàng ổ của thứ đó?
Ta dùng một tay mở cửa sau đó chui vào.
“Trình Tinh Hà?”
Chỉ nghe được tiếng của ta vang vọng xung quanh.