Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 1138 - Chương 1138: Đi Đưa Cơm

Chương 1138: Đi Đưa Cơm

Ông chủ nghe xong thì nhíu mày, đàn ông tuổi lớn không nằm trong phạm vi trách nhiệm của hắn!

Người phụ nữ kia nghe xong thì không vui, hỏi hắn lời này là có ý gì, vì sao tuổi lớn thì không chịu trách nhiệm? Nói xong liền chộp lấy cái máy tính bảng trên bàn thu ngân đánh vào đầu ông chủ.

“Chú của ta đang bị thương, có phải các ngươi thấy thế nên tham của giết người?”

Ông chủ vội giơ tay bảo vệ đầu, sau đó kêu thảm thiết.

“Không có, không liên quan gì đến ta!”

Bị thương?

Ta xuống hỏi thì biết chú của người phụ nữ này năm nay chừng năm mươi tuổi, là một đầu bếp, bởi vì sơ ý bị phỏng dầu nên đã đến Hưng Long Cung khám ngoại khoa. Nhưng đến tận bây giờ người vẫn chưa về, người trong nhà lo lắng nên mới tới để hỏi thăm.

Lúc này, chị gái dọn vệ sinh cũng hùng hổ nói cái tên Địa Trung Hải kia nom nhìn cũng lớn tuổi, nhưng lại già không nên nết, ngay cả việc quỵt tiền phòng cũng dám làm.

Ông chủ liền hỏi chị gái dọn vệ sinh là có chuyện gì.

Chị gái dọn vệ sinh liền nói tên Địa Trung Hải kia từng nhờ nàng đưa cơm cho hắn, không ngờ sau khi đưa sang, cơm còn nóng mà người lại chẳng thấy đâu. Lúc đó đã hơn nửa đêm rồi, hắn có thể đi đâu được chứ, hơn nữa thứ kia lại không ăn thịt người già, vì vậy chắc chắn hắn đã trốn đi mất, còn hại nàng tốn một bữa cơm.

Ta hỏi.

“Sao ngươi lại đi đưa cơm cho hắn?”

Chị gái dọn vệ sinh trả lời.

“Hắn ta xui xẻo, hôm nay đi ra ngoài thì bị xe đụng gãy chân, cả quần đều là máu. Nhưng cái tên đó tiếc tiền không đi bệnh viện nên chỉ mua chút rượu thuốc về tự xử lý, khiến cho cả căn phòng đều là mùi rượu thuốc, ta còn phải giúp hắn mở cửa sổ để mùi bay bớt.”

Máu... Ta đột nhiên phát hiện, có phải suy nghĩ trước đây của mình đã sai hướng rồi không?

Ta lập tức hỏi ông chủ.

“Ngươi còn nhớ lúc tên côn đồ kia đến gây chuyện thì có bộ dạng thế nào không?”

Ông chủ chớp mắt, nói ngay.

“Tên khốn kiếp đó à? Dù hắn có hoá thành tro ta cũng không quên được...mấy bữa trước hắn bị người đánh, trên đầu có quấn băng vải. Ở ngoài bị người ta đè đầu nên mới đến tìm quả hồng mềm là ta để trút giận!”

Mẹ kiếp! Quả nhiên là ta đã nghĩ sai hướng rồi!

Khó trách ta và Ách Ba Lan ở đây dạo nửa ngày mà chẳng thấy cọng lông nào xuất hiện!

Lúc này, một bác gái nghe thấy nơi này có động tĩnh thì cũng từ một bên thò đầu ra...mấy bác gái này vì giải oan cho con trai nên cũng không chịu rời khỏi khách sạn. Bọn họ cùng nhau mướn mấy phòng, lúc hướng nội thì ôm đầu khóc rống, khi hướng ngoại thì cùng nhau đập kim hoa đấu địa chủ. Còn có người tụ lại với nhau thảo luận về mấy động tác nhảy quảng trường mới.

Thấy bác gái này thò đầu ra nhìn, ta liền nhân dịp hỏi thăm.

“Lúc con trai ngươi đến đây mướn phòng thì trên người có thương tích gì không?”

Bác gái bị câu hỏi của ta làm mông lung, nhưng khi nghĩ đến đây có thể là manh mối để bắt được hung thủ thì lập tức nói.

“Đại sư, chuyện này ngài cũng tính ra được sao? Đúng thế, trước khi con trai ta đến khách sạn này mướn phòng thì từng bị trật chân lúc chơi đá bóng. Mà ngài hỏi chuyện này làm gì?”

Thấy bác gái nọ trả lời, mấy bác gái khác cũng chạy đến hỏi.

“Chuyện gì đấy?”

“Đại sư, ngài cần chúng ta giúp gì à?”

Ta hỏi tiếp.

“Lúc con trai của các người đến đây mướn phòng thì có phải từng bị thương không?”

Có người đáp là không biết, lại có người nhanh chóng cho ra đáp án.

“Đúng đúng, con trai ta từng bị trầy một miếng da tay.”

“Con trai ta thì từng bị dao phay cắt trúng tay!”

Bạn gái của người đàn ông lúc sáng vẫn còn chưa đi, nàng muốn tận mắt nhìn thấy thứ quyến rũ người đàn ông của mình bị bắt – nghe vậy thì cũng nói.

“Bạn trai ta vừa mới đi cắt trĩ, liệu có được tính là bị thương không?”

Nghe vậy, tim ta chợt nhảy lên, vội bỏ lại Ách Ba Lan rồi chạy ù lên lầu.

Vật mà cái thứ kia coi trọng không phải là đàn ông trẻ tuổi, mà là... Người đàn ông có vết thương trên người.

Chẳng qua từ đó đến giờ chưa từng có đàn ông lớn tuổi nào bị thương đến mướn phòng, nên chúng ta mới rằng nó chỉ ăn đàn ông trẻ tuổi.

Ách Ba Lan cũng không ngốc, lúc này cũng đã hiểu ra, thậm chí còn chạy nhanh hơn cả ta.

“Cái tên Địa Trung Hải đó đúng là xui xẻo.”

Chuyện là như thế, nhưng trong lòng ta vẫn luôn cảm tháy có gì không đúng...ta còn nhớ lần đầu gặp Địa Trung Hải, đỉnh đầu của hắn sáng bóng, vành tai dày rộng, rõ ràng là một người sống thọ. Theo lý thuyết thì hắn sẽ không phải gặp chuyện gì quá lớn, nhưng hôm nay sao lại gặp phải tai ương này?

Hai chúng ta vừa mới chạy lên lầu thì đã nghe thấy một tiếng kêu la thảm thiết,

Nhìn là như vậy, nhưng trong lòng ta luôn cảm thấy có chút không đúng —— ta còn nhớ tới, lúc trước nhìn thấy Địa Trung Hải, đỉnh đầu hắn sáng bóng, vành tai hùng hậu, là một tuổi thọ dài a, hôm nay theo lý thuyết sẽ không xảy ra chuyện lớn gì, như thế nào lại bị coi là tai ương này?

Bình Luận (0)
Comment