Cầu sinh là bản năng của con người, nên ta cũng không dám phân định đúng sai.
Ách Ba Lan nghe xong, liền xắn tay áo lên.
“Cái thứ kia có lẽ là ký sinh ăn thịt người? Ca, chúng ta làm thịt nó!”
Ông chủ vừa thấy Ách Ba Lan khí thế như vậy thì cũng gật đầu như gà mổ thóc,
Nói đến đây, Ách Ba Lan nhìn về phía ta:
“À phải rồi ca, có phải ngươi đã sớm biết thứ kia là cái quỷ gì không? Mà sao ngươi nhìn ra được?”
Bởi vì "vết sẹo" trên gáy của thứ đó.
Trước kia lão nhân từng nói với ta trên đời này có một loại thứ gọi là quỷ Hoạ Bì.
Nói về câu chuyện liên quan đến Hoạ Bì, người Trung Quốc có lẽ không ai là không biết. Theo lý thuyết thì thứ này rất giiỏi hoá trang, không ai có thể nhận biết, nhưng thật ra mấy thứ tà vật mượn da người này đều có một điểm chung, đó chính là nhất định sẽ có một cái lằn, cũng giống như lằn nối của mấy món bọc da vậy.
Mà cái lằn này thường thì sẽ nằm ở phần sau gáy.
Nếu ngươi nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đột nhiên sáp gần ngươi, ngươi nhất định phải nhìn vào phần sau gáy của nàng ta...nếu ngươi thấy ở đó có một vết sẹo thì tuyệt đối đừng có tìm đường chết, bởi vì thứ mà nàng quan tâm không phải là thân thể, mà là thịt của ngươi.
Cho nên ngay từ đầu, sau khi nghe thấy cổ của người phụ nữ kia có vết sẹo thì ta liền đoán ra. Sau này lại có người nói nghe thấy tiếng động như giặt phơi drap giường, nhưng lại có người không nghe thấy thì ta liền nghi ngờ, có lẽ lớp da bị bẩn, nên con quỷ mới lột ra giặt sạch rồi phơi khô!
Quả nhiên, kết quả giống hệt như dự đoán.
Còn về phần nam nhân trẻ tuổi.... Chuyện này thật ra cũng dễ, chúng ta nói thể nào cũng đều là nam nhân trẻ tuổi, xung phong ra trận dụ thứ kia ra là được.
Quỷ Hoạ Bì tuy mạnh nhưng cùng lắm cũng chỉ ngang cấp với hôi linh quỷ, bây giờ ta đã là địa giai cấp bốn, thay súng đổi đao, đối với việc làm ăn coi như cũng đã có chút kinh nghiệm, cho nên cũng không để con quỷ kia vào lòng.
Vì vậy khi ấy ta đã bỏ sót một chuyện, đồng thời suýt chút nữa là gây ra mâu thuẫn.
Thứ kia dù muốn ra thì cũng phải đợi đến tối, cho nên chúng ta đều về phòng đợi.
Vừa vào phòng thì phát hiện Trình Tinh Hà vẫn ngủ như heo chết, ta hỏi Bạch Hoắc Hương chuyện gì thế này, uống lộn thuốc ngủ à?
Bạch Hoắc Hương trừng ta một cái, nói là vết thương trên người hắn đang trong thời kỳ hồi phục. Vì để vết thương mau chóng khép lại nên nàng đã dùng mật của mèo gấm để chế thuốc, quá trình này rất đau đớn, cho nên so với việc để hắn trằn trọc gào thét thì cứ để hắn ngủ vậy cho yên.
Quả nhiên có Bạch Hoắc Hương bên người thì yên tâm hẳn.
Lúc ta định nói chuyện thì Tô Tầm kéo ta một cái, chỉ về phía cửa sổ.
“Chỗ này rất có thể chính là lối vào Bạch Hổ Cục.”
Đưa mắt nhìn sang thì nơi này bình thường không có gì là, chỉ là một cái núi nhỏ. Có lẽ nơi này cũng giống như Chu Tước Cục, chỉ khi nào ngươi tiến vào bên trong thì mới phát hiện bên trong là một vùng trời mới.
Chỉ có điện Bạch Hổ Cục là hung là sát, thứ được trấn ở chỗ này rốt cuộc sẽ là gì đây?
Nhưng nếu có thể có được tư cách toạ trấn ở chỗ này thì nhất định không phải là kẻ hiền lành.
Ách Ba Lan thấy việc có tiến triển, khỏi phải nói là hưng phấn biết bao. Hắn quay người chọc chọc Trình Tinh Hà.
“Mọi thứ đều đã sẵn sàng cả rồi, chỉ chờ Trình Ngốc Tử tỉnh lại nữa lại xong.”
Kết quả bị Bạch Hoắc Hương tát cho một cái, thế là lại tủi thân rút về.
Cũng phải, đến lúc đó nếu thật sự phá được Bạch Hổ Cục thì cơ thể âm dương này của hắn cũng sẽ biến mất. Chỉ có điều hắn dường như chẳng quan tâm gì đến chuyện này mấy.
Ta nhìn về phía vùng nước trước mắt, không khỏi là nhớ đến Tiêu Tương...lúc trước nàng đã sống ở chỗ này.
Khi nào nàng mới trở về đây?
Cũng không biết bây giờ nàng thế nào rồi...chút tinh phách nhỏ bé đó liệu đã trưởng thành chưa?
Ta đột nhiên cảm thấy rất nhớ nàng.
Thôi, sau khi phá xong Bạch Hổ Cục thì đi thăm nàng vậy.
Trời vừa sập tối thì ta liền chuẩn bị đi bắt thứ ăn thịt người kia.
Bởi vì thứ kia chỉ có hứng thú với nam nhân trẻ tuổi ở một mình, nên ta và Ách Ba Lan cũng đi cách nhau ra.
Sát khi của Thất Tinh Long Tuyền và Ma Y Huyền Tố Xích thật sự quá lớn. Để tránh cho sát khí này làm sợ thứ đó nên ta để chúng lại cho đám Bạch Hoắc Hương. Ta chỉ đem theo Tru Tà Thủ và Kim Ti Ngọc Vĩ Tiên là đủ.
Nhưng bây giờ đã là nửa đêm, hai chúng ta đi nửa ngày cũng không thấy bóng của thứ kia đâu, ta nói thầm trong lòng, gì đây, chẳng lẽ nó chướng mắt mình?
Thịt của ta không thơm à?
Ách Ba Lan đi phía sau ta cũng lộ vẻ khó hiểu, hắn dùng khẩu hình hỏi ta: ca, chẳng lẽ tối nay thứ kia không đói bụng?
Không thể nào, hôm qua nó đã không ăn được thằng nhóc kia, hôm nay chẳng phải nên đại khai sát giới sao?
Nhưng đúng vào lúc này, dưới lầu lại có người đến gây chuyện, ta bèn đến gần lan can để nghe ngóng. Người đến là một phụ nữ, nàng nói chú của mình sau khi vào khách sạn này ở rồi không còn xuất hiện nữa.