Vốn dĩ là từ lúc ban đầu, sau khi kẻ ác chết thì sẽ không còn ai đến quấy rối, việc làm ăn này của hắn cũng theo đó mà hưng thịnh lên. Tuy rằng trong lòng có lẽ vẫn còn sự sợ hãi đối với mấy thứ này, nhưng cứ từ từ rồi quen thì sẽ không có chuyện gì hết. Dù thỉnh thoảng sẽ xuất hiện tình trạng khách mướn phòng xong, không trả tiền còn trốn mất.
Lúc đó ông chủ bận quá, một mình làm không xuể, bèn tuyển thêm một ít nữ phục vụ, có mấy người rất xinh đẹp.
Nhưng không bao lâu sau, có một cô gái xinh đẹp đến tìm đến hắn để kể khổ, nói rằng khách sạn này sợ là bị ma ám.
Hắn giật mình, vội hỏi ý của nàng là sao.
Cô gái kia nói khi nàng vào toilet soi gương thì luôn cảm thấy phía sau có một cô gái đang nhìn mình chằm chằm, khiến nàng rợn cả tóc gáy. Nhưng khi quay đầu lại nhìn thì chẳng thấy ai.
Nhưng qua một lúc sau, nàng lại cảm giác được có người đang đi phía sau mình, thậm chí nửa đêm mở mắt ra, nàng còn nhìn thấy có một người đang đứng ở đầu giường nhìn mình, doạ nàng sợ phát khiếp.
Ông chủ thầm nghĩ nếu như vậy thì khách sạn khó mà làm ăn. Nhưng ngoài ý muốn chính là khi hắn hỏi những người khác thì mấy nữ nhân viên có diện mạo bình thường lại tỏ vẻ chưa từng gặp qua chuyện này. Ông chủ nghe xong thì phỏng đoán...chẳng lẽ chỉ có phụ nữ đẹp mới có thể nhìn thấy quỷ?
Vì thế sau này hắn cũng không dám mướn nhân viên phục vụ có ngoại hình nữa, thông thường thì mấy khách sạn kiểu này thỉnh thoảng sẽ có vài du khách có yêu cầu đặc biệt, cũng từng có người kiến nghị hắn tuyển một vài người làm nghề này vào, nhưng lại bị hắn kiên quyết từ chối, bởi vì hắn sợ.
Người địa phương đều cảm thấy hắn thành thật, lại tuân thủ pháp luật, cho nên sau khi chuyện xảy ra cũng không nghi ngờ gì hắn.
Nhưng hắn vừa mới giải quyết xong chuyện này thì lại có người tìm tới cửa, nói là người thân hoặc đồng nghiệp của mình sau khi ngủ qua đêm tại khách sạn này thì không trở về nữa, hỏi hắn rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Đến lúc này hắn mới hiểu ra thì ra những người mà hắn cho rằng đã ‘trốn’ không phải ‘trốn’ thật, mà là bốc hơi khỏi nhân gian.
Hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ có thể mặc cho bọn họ đi tìm...tất nhiên là một sợi lông cũng không tìm thấy.
Ông chủ lúc này mới phát hiện, chỉ cần thứ kia đưa tay ra muốn vẽ một lần thì trong khách sạn khẳng định sẽ thiếu mất một người.
Người bên ngoài lai chẳng biết chuyện gì, dù có người tới tìm, xem xong camera không thấy người thì cũng chỉ đành đi tìm chỗ khác. Chỉ có một mình ông chủ là trong lòng hiểu rõ...thứ kia không chỉ ăn côn đồ, mà còn ăn người khác.
Chuyện này xảy ra trong khách sạn của hắn, lỡ đâu chuyện này bại lộ ra ngoài thì hắn nhất định sẽ trốn không thoát!
Một ngày sau khi một người lao động nhập cư hơn hai mươi tuổi lại biến mất, ông chủ rốt cuộc nhịn không được, nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy. Cái khách sạn chết tiệt này ai thích thì cứ lấy mẹ nó đi.
Không ngờ là đêm trước ngày khởi hành, người phụ nữ kia lại đến gõ cửa.
Ông chủ nơm nớp lo sợ nói với người phụ nữ rằng hắn sắp chuyển đi, khách sạn sẽ không mở cửa nữa.
Ai ngờ người phụ nữ kia lại mỉm cười hỏi một câu, ngươi có biết họ hàng của ngươi chết như thế nào không?
Ông chủ lúc ấy sửng sốt, đúng vậy, hắn đúng là không biết họ hàng của mình chết như thế nào. Ngày hôm sau, hắn sang nhà hàng xóm để hỏi thăm, không ngờ lại bị doạ chết khiếp...thì ra chủ cũ của khách sạn này, cũng là họ hàng của hắn sau khi nói với hàng xóm là định đóng cửa khách sạn, còn chưa kịp dọn dẹp thì đột nhiên một nhà năm người đã chết một cách lỳ kỳ, có người nói nội tạng bên trong thi thể đều biến mất hết.
Cảnh sát nói nhà bọn họ đã lén nuôi một con chó cỡ lớn, sau đó chó phát điên cắn chết chủ nhân.
Nhưng hắn biết rõ con của người họ hàng này bị dị ứng với lông chó, cho nên nhà bọn họ tuyệt đối không có nuôi chó.
Đến lúc này hắn mới biết được thứ kia đã quấn lấy mình, dù cho hắn có muốn đi thì cũng đi không được.
Hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể ở lại khách sạn —— sau đó hắn chợt nảy ra một ý định, không bằng mình cứ tăng giá khách sạn lên, chỉ cần không người vào ở thì chẳng phải sẽ không có chết hay sao?
Nhưng cũng không được, khách sạn không làm ăn, hắn nhất định sẽ chết đói.
Vì vậy, hắn chỉ đành cắn răng dậm chân, mẹ kiếp, người khác chết dù sao cũng tốt hơn bản thân chết. Thế là hắn lại tiếp tục mở cửa khách sạn, được ngày nào thì hay ngày đó.
Nói đến đây, hắn lôi kéo ta, nói:
"Đại sư, từ trước đến giờ ta vẫn không dám nói chuyện này ra ngoài. Bây giờ nói cho ngươi biết, mạng này của ta cũng giao hết cho ngươi —— ta cũng không phải là thánh nhân, ta chỉ muốn sống mà thôi, muốn sống thì có gì sai sao?”