Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 1135 - Chương 1135: Bức Tranh

Chương 1135: Bức Tranh

Ông chủ này là một họa sĩ nghèo, mỗi ngày đều nhờ vào việc chân dung cho người ta ở trên Thiên Kiều để sống qua ngày, cả đời cũng không phất lên nổi, ngay lúc này thì lại được kế thừa gia sản như thế, khỏi phải nói vui mừng biết bao.

Hắn cất những dụng cụ vẽ tranh vào và bắt đầu học cách buôn bán, ai ngờ, sau khi một tên lưu manh địa phương biết được chuyện này, lập tức tới cửa thu phí bảo kê, nói hắn không cần bỏ công mà được khối gia sản từ trên trời rơi xuống này, cũng không thể làm sạch mỳ dưới nước được - ngươi ăn ta trông, lấy ra chút ít cho mọi người cùng vui vẻ nha.

Ông chủ này nhát gan, lúc đi học thì thường xuyên bị người ta bắt nạt, lúc này cũng không dám nhiều lời, đành phải bất đắc dĩ đưa tiền.

Tên côn đồ thấy vậy thì cười ha hả, thằng nhóc này là một quả hồng mềm – cứ bám lấy hắn!

Vì vậy, cứ cách hai ba ngày lại đến cửa đòi tiền.

Thời gian cứ thế trôi qua, số tiền quán trọ kiếm được cũng không đủ cung cấp cho thái gia kia, nhưng không nghe theo một chút là cái tên côn đồ kia lại cầm một cây Hàn Thành màu xanh lớn và đánh vào đầu ông chủ.

Lúc ấy, ông chủ ngất xỉu không biết gì nữa, sau khi tỉnh lại, bác gái lao công mới nói cho hắn biết, người kia có để lại một câu, đợi ngươi tỉnh, hắn sẽ tới nữa.

Lúc ấy, ông chủ tức giận trừng mắt, nói đây chẳng phải là ăn hiếp người quá đáng sao?

Nhưng hắn có cách gì đây? Đây không phải là tội chết, báo cảnh sát cũng không xử hắn ở tù cả đời được, khi nào hắn ra ngoài vẫn sẽ tìm mình gây phiền phức.

Cũng có câu thà đắc tội quân tử chứ không đắc tội tiểu nhân, chẳng lẽ mình phải nhẫn nhịn để cho tên côn đồ kia bóc lột cả đời sao?

Một ý nghĩ đã nảy ra trong đầu ông chủ - nếu hắn chết thì tốt rồi.

Nhưng suy nghĩ lại, mình ngay cả giết gà cũng không dám chứ đừng nói là giết người, tự sát chỉ e cũng khó khăn, nhưng dựa vào cái gì mình phải tự sát chứ!

Đêm hôm đó, ông chủ chạm vào vết thương trên đầu mình, làm thế nào cũng không thể ngủ được, ai ngờ đến nửa đêm, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói:

“Ngươi vẽ cho ta một bức tranh, ta giúp ngươi giết người.”

Ông chủ vừa nghe vậy thì suýt chút nữa bị doạ sợ đến mất hồn, nhưng nghĩ lại thì cứ tưởng là bác gái lao công đến tìm hắn nói đùa thôi, vừa định đi ra mở cửa thì ai ngờ giọng nói kia lại nói tiếp:

“Ngươi đừng đi ra, ta sợ sẽ doạ ngươi mất.”

Lần này ông chủ mới kịp phản ứng lại - đó không phải là giọng nói của người trong quán trọ!

Lúc ấy ông chủ cũng thật sự đã bị tên côn đồ làm cho tức giận đến đầu óc mất khôn, dứt khoát quyết định hành động, lại giống như bắt được rơm cứu mạng, nói:

“Vẽ tranh gì mới được?”

Cô gái kia nói, vẽ một người đẹp, lớn như người thật, càng xinh đẹp càng tốt.

Ông chủ nói đơn giản thôi, sau đó hắn lấy giấy bút ra, chẳng mấy chốc đã vẽ xong một bức tranh người đẹp, vừa vẽ xong, không cẩn thận lại làm đổ hộp màu son, nhuộm lên đuôi lông mày của người đẹp.

Nhưng tự nhiên trở thành một điểm nhấn, ngược lại có một phong cách riêng.

Ngay sau khi hắn sấy khô bức tranh thì một bàn tay từ khe cửa duỗi vào và lấy bức tranh đi.

Ông chủ mở cửa muốn nhìn xem là ai, kết quả vừa mở cửa đã bị dọa đến nỗi cả người đổ mồ hôi lạnh - bên ngoài không có ai cả.

Không ai có thể đi nhanh như vậy được.

Đêm hôm đó, ông chủ cứ trằn trọc mãi, ngày hôm sau hắn đưa ra kết luận, mẹ nó, chắc chắn là mình gặp ác mộng rồi.

Nhưng dậy sớm thì lại thấy – trên đệm giấy trên bàn của hắn vẫn còn dấu vết nhoè màu vẽ tranh mới đây!

Da đầu hắn tê rần.

Mà đúng lúc này, đồng bọn của tên côn đồ lại tìm tới cửa, hỏi hắn có thấy tên côn đồ đâu không?

Ông chủ vội vàng nói là hắn không nhìn thấy.

Những đồng bọn của tên côn đồ kia thì thầm, nói kỳ quái, hôm qua tên côn đồ kia uống rượu xong, còn nói tìm ngươi thanh toán, vừa đi vào thì không trở ra nữa.

Tên côn đồ còn gọi điện thoại cho bọn họ, nói là ở đây có một cô gái rất ngon, còn hỏi ông chủ cô gái kia là ai - tên côn đồ nói là cô gái kia có một chấm đỏ trên đuôi lông mày, vừa nhìn đã biết lẳng lơ.

Ông chủ vội vàng nói hắn không biết, đám côn đồ không tin, nhưng lật tung khắp nơi vẫn không tìm thấy tên côn đồ và cô gái kia đâu, đành phải bỏ đi.

Bọn côn đồ vừa rời đi, hắn bị dọa đến nỗi ngồi phịch trên mặt đất.

Hắn xoay người nhìn tờ giấy đệm kia rồi lập tức nhớ ra - ngày hôm qua lúc vẽ tranh người đẹp, chẳng phải hắn đã dùng màu son chấm lên đuôi lông mày sao?

Chỉ e là cô gái kia không phải người, là...

Từ đó về sau, tên côn đồ kia cũng không bao giờ xuất hiện nữa.

Mà cô gái kia cứ cách nửa tháng lại đến ngoài cửa tìm hắn, đòi hắn vẽ tranh.

Ông chủ cũng sợ hãi nhưng hắn không dám không vẽ - hắn là đồng lõa của cô gái đó.

Sau đó, ông chủ này bắt đầu khóc, nói không chỉ như vậy, sau đó còn xảy ra những chuyện đáng sợ hơn.

Bình Luận (0)
Comment