Nghe xong, Tô Tầm cau mày, cũng muốn đi cùng bọn ta nhưng ta lại ngăn cản hắn: “Đây là chuyện nhỏ, ta và Ách Ba Lan cũng đủ xử lý rồi, vẫn còn chuyện khác muốn nhờ ngươi hỗ trợ.”
Vừa nghe hai chữ “Hỗ trợ”, biểu cảm của Tô Tầm lập tức mất tự nhiên:
“Hỗ trợ...”
Ta vội vàng nói:
“Nếu ngươi không muốn, ta cũng không miễn cưỡng ngươi...”
“Không phải.”
Tô Tầm lại rất nghiêm túc nói:
“Tổ huấn nhà chúng ta chính là muốn trung thành cùng ngươi đi phá cục, hai chữ hỗ trợ thật sự khiến ta không dám nhận.”
Đây quả thực là một người có tinh thần hiệp sĩ! Nhưng đây là thời đại nào rồi, hai chữ trung thành quá nặng nề, ta cũng không dám nhận.
Ta trả lời:
“Nếu ngươi đã nghe ta, vậy chúng ta dễ nói chuyện thôi - chúng ta chính là bạn bè, không có mệnh lệnh hay phân phó gì, ta không khách sáo với ngươi, người cũng đừng khách sáo với ta.”
Tô Tầm ngẩn người một lát rồi mới nói:
“Bạn bè… đây là lần đầu tiên ta...”
Ai bảo hắn là người sống trên đỉnh núi chứ, không còn cách nào khác, ta đành nói với hắn, sau này ta sẽ dẫn ngươi đi thưởng thức những nơi phồn hoa dưới chân núi.
Khóe miệng Tô Tầm mím thành một đường thẳng, tuy là mặt hắn vẫn còn đần ra nhưng vẫn có nét cảm động rõ ràng, gật mạnh đầu rồi nói:
“Cứ theo ý ngươi vậy.”
Ta nói tiếp:
“Ngươi đi đo lường khoảng cách giữa vị trí của hai khúc xương Dạ Xoa nhé.”
Tô Tầm nhíu mày, bấm tay tính toán, sau đó ánh mắt lập tức sáng lên, hắn tính ra rồi - vị trí này chính là ở giữa Toả Long Tỉnh và quán lẩu của Lão Ngũ.
Bạch Hổ chủ hung, thứ ăn thịt người ở đây cũng hung như vậy, nếu không nhầm thì chỗ này e là lối vào Bạch Hổ cục.
Chỉ cần cởi bỏ thuật pháp trên xương Dạ Xoa kia, lối vào Bạch Hổ cục có lẽ sẽ ở gần đây.
Một khi giải quyết xong chuyện này, chúng ta sẽ chuẩn bị tiến vào Bạch Hổ cục.
Cho nên, nhất định phải nhìn kỹ cái khúc xương Dạ Xoa kia, mặt khác, Trình Tinh Hà vẫn chưa khoẻ hẳn, nằm một mình cũng không an toàn, ta lại dặn Tô Tầm thay ta chăm sóc cho Trình Tinh Hà và Bạch Hoắc Hương.
Tô Tầm lập tức đứng thẳng, gật đầu dứt khoát.
Ách Ba Lan vỗ vỗ bả vai Tô Tầm:
“Động Tử, làm rất tốt!”
Mặt Tô Tầm hơi đỏ lên, lập tức nói với Ách Ba Lan:
“Ngươi cũng cẩn thận một chút, vật kia e là không dễ đối phó đâu.”
Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy Tô Tầm chủ động nói nhiều như vậy.
Ách Ba Lan xua tay, nói là đi theo ta vào nghề lâu rồi, cái quái gì mà chưa từng gặp qua chứ, không cần lo lắng.
Xuống dưới lầu, quả nhiên ông chủ kia có dáng vẻ bồn chồn không yên, vòng qua vòng lại giống như chim cút quay trong lò vậy.
Ta ho khan một tiếng, ông chủ kia lập tức giật mình, thấy ta đến thì cả người càng sợ hãi, xoay người muốn bỏ đi.
Ta kéo hắn lại:
“Ông chủ, không làm chuyện trái lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa, đất của mình thì mình sợ cái gì chứ?”
Khóe miệng ông chủ giống như bị chuột rút, một hồi lâu mới rặn ra được một câu:
“Sao ngàu lại nói như vậy, ta, ta có gì phải sợ.”
Ta trả lời lại:
“Hiện nay đã có nhiều người chết như thế rồi, kiểu gì ngươi cũng không thoát khỏi liên quan, nếu ngươi biết điều nói mọi chuyện ra, ta giúp ngươi bắt thứ ăn thịt người kia lại, còn nếu ngươi không nói, đến lúc tai hoạ lớn ập lên đầu thì đừng hối hận.”
Lúc ấy, sắc mặt hắn đã thay đổi - ta đã nhìn ra từ trước, lúc những bác gái kia tìm ta hỏi thăm chuyện, hắn cũng hỏi tên râu quai nón về ta, vừa nghe râu quai nón thổi ta lên trời, biểu cảm của hắn càng lúc càng căng thẳng.
Người bình thường nghe có người có thể giải quyết mọi chuyện đến nhà mình thì vui mừng còn không kịp chứ căng thẳng cái gì, trong lòng chắc chắn có quỷ.
Nhưng hiện giờ chỉ còn ôm tâm lý cầu may mà thôi.
Ta cũng không vội, tiếp tục nói:
“Được rồi, ngươi cứ tiếp tục vẽ đi - hiện giờ xem ra, ngươi vẽ tranh còn có chút hữu ích, nhưng càng về lâu sau, xem còn ai dám ở quán trọ này của ngươi không, một khi không ai dám ở, ngươi nói xem, sẽ đến phiên ai?”
Ông chủ run rẩy nói:
“Ngươi... Ngay cả chuyện vẽ tranh ngươi cũng biết ư?”
Ách Ba Lan nhân cơ hội nói:
“Chẳng phải trước đo tên râu quai nón kia đã nói cho ngươi biết, chuyện năm trăm năm trước hay năm trăm năm sau ca ta đều biết à?”
Ta xua tay, ông chủ không nói thì không cần miễn cưỡng, mỗi người đều có số phận, chuyện này chúng ta đừng xen vào.
Kết quả ta vừa xoay người, quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, một tay của ông chủ kia kéo lấy cánh tay ta, nói:
“Tạo nghiệt mà, đại sư, nếu ngài thật sự có thể giúp ta giải quyết vật kia, ta nói cho ngươi biết cũng không sao!”
Thì ra ban đầu quán trọ này không phải của ông chủ này, mà là một người họ hàng phương xa của ông chủ này.
Nhưng sau đó không biết tại sao cả nhà của người họ hàng xa đó lại chết, ông chủ đã giành được quyền thừa kế.