Người đàn ông kia nói xong thì lẩm bẩm:
“Ta cũng rất hối hận, ta cũng không biết mình nghĩ như thế nào mà lại bị ma quỷ mê hoặc đầu ốc...”
Nói xong, hắn co rúm lại nhìn bạn gái.
Bạn gái kia nhìn những người khác ở đây đều đang khóc lóc, còn có người may mắn còn sống sót thì âm thầm cảm ơn, nàng nghĩ đến những người đàn ông khác đều không thể trở về còn bạn trai của mình lại tìm được đường chạy thoát khỏi chỗ chết nên cũng không so đo nhiều, một lần nữa ngồi xổm bên cạnh bạn trai, dùng đầu ngón tay chọc chọc hắn, hỏi hắn có nhớ mình không?
Sau đó, ta hỏi người đàn ông:
“Ngươi có nhìn thấy sau gáy của cô gái kia có vết sẹo nào không?”
Người đàn ông này nghĩ nghĩ một hồi rồi mới lên tiếng:
“Ta không có ấn tượng lắm? Lúc ấy ta cũng như con khỉ gấp gáp... Không, bị ma quỷ mê hoặc... À, đúng rồi!”
Hắn giơ tay định vỗ đùi một cái nhưng trên đùi đều là vết thương, hắn mắng một câu rồi nâng nắm tay lên, lúc này mới nói tiếp:
“Ta không nhìn ra, nhưng ta sờ được – sau gáy của cô gái kia có lạt tay!”
Vậy thì đúng rồi - ta lập tức bảo người đàn ông này mở miệng, ta nhìn xem trong miệng hắn rốt cuộc có cái gì mà làm cho cô gái kia ghê tởm đến như vậy.
Người đàn ông kia há miệng, ta lập tức nhìn ra - trong kẽ răng của hắn còn sót lại một thứ màu xanh lá cây, thì ra là ăn cây ngải còn dính lại.
Mạng của tên này lớn thật!
Từ xưa đến nay, lá ngải diệp luôn là thứ có thể trừ tà, ngoài ra còn có thể dùng để gói gạo nếp, cho nên lúc đến tết Thanh Minh, người ta đi viếng mồ mả về thường ăn thứ này, ta không biết tổ tiên là ai cho nên không có mộ phần gì để viếng. Nhưng mỗi khi đến tết Thanh Minh, ông cậu ba đều theo phong tục làm cho ta hai cái để ăn, nói là tà ma kiêng kỵ nhất cái này, ta tuổi còn nhỏ mà mạng thấp, ăn vào để tránh bị chúng nó nhắm tới.
Vì vậy, cô gái có vết sẹo sau gáy kia tiếp xúc với mùi của thứ này sẽ nôn ra ngay tại chỗ.
Ách Ba Lan còn chen vào một câu:
“Sau khi nôn còn cảm thấy mình bẩn quá, lập tức chạy đến nhà vệ sinh để rửa mặt? Cô gái này cũng rất thích sạch sẽ đấy.”
Ta còn chưa trả lời thì một tay của bác gái đầu sư tử kia bắt lấy ta:
“Đại sư, con trai ta cũng là bị thứ kia ăn rồi sao?”
Tám mươi chín mươi phần trăm là thế.
Môi bác gái đầu sư tử run rẩy, bỗng nhiên “gào” một tiếng, lại là một tiếng sư tử rống lên:
“Con à...”
Không đợi ta bịt tai lại, bác gái đầu sư tử lại quỳ gối trước mặt ta:
“Con trai ta...”
“Ngươi yên tâm,”
Ta vội vàng nói:
“Thứ kia ăn nhiều người như vậy, thiên lý bất dung, hôm nay ta nhất định sẽ nghĩ cách bắt nàng ta lại.”
Các bác gái còn lại vừa khóc vừa nói cảm ơn ta, có một người còn nằm trên mặt đất khóc lên:
“Nếu con ta chết như vậy thì biết đi đâu tìm xác đây, đến ngày lễ tết thì ta biết đi đâu đốt giấy cho nó...”
Câu này khiến người nghe vừa đau lòng vừa muốn khóc, ai nấy nghe vào trong lòng đều có chút chua xót.
Ách Ba Lan tiếp tục hỏi ta:
“Ca, nói đi cũng phải nói lại, vậy rốt cuộc là thứ đó là cái quái gì vậy? Ăn thịt người... đó không phải tà ma bình thường đúng không?”
Đúng vậy, nếu thật sự là tà ma bình thường, nó chỉ có thể ăn tinh khí của con người chứ không thể ăn thịt người.
Lúc này, ta còn phát hiện, ông chủ quán trọ đang lén lút dựa vào sau cây cột, cũng nghe bọn ta nói chuyện.
Sắc mặt của hắn vô cùng khó coi, tiếp xúc với tầm mắt của ta, hắn giống như bị phá vỡ tâm sự, xoay người quay lại quầy.
Ta lại hỏi bác gái lao công bên cạnh:
“Có phải nhà ông chủ các ngươi không có ai đúng không?”
Bác gái lao công vừa nghe vậy, vội vàng nói:
“Đại sư, ngay cả cái này ngài cũng tính ra, ngài đúng là thần mà, ngài mau tính cho ta xem khi nào ta có thể tìm được bạn già được không?”
Ta đồng ý với bác gái cho qua, sau đó hỏi:
“Có phải ông chủ của các ngươi còn biết hội hoạ đúng không?”
Bác gái lao công càng kích động hơn:
“Ôi, làm sao ngài biết? Ông chủ của chúng ta chính là một họa sĩ tài giỏi đấy, nhất là hắn rất thích vẽ người đẹp, vẽ rất giống như thật đấy!”
Vậy thì đúng rồi.
Ách Ba Lan vừa nghe, lập tức chất vất:
“Ca, ông chủ kia có vấn đề à?”
…
Tám mươi chín mươi phần trăm là thế.
Ách Ba Lan lập tức hưng phấn lên:
“Thì ra cô gái đó là do ông chủ kia biến hoá ra sao?”
Ngươi nghĩ ông chủ đó là Tiểu Anh có một trăm phép biến hoá sao?
Ta trả lời:
“Ngươi nghĩ đi đâu thế, ông chủ đấy là một con người, nhưng chắc chắn hắn có quan hệ với cái thứ ăn thịt người kia.”
Ách Ba Lan nhíu mày hỏi:
“Nhưng ta thấy ông chủ cũng đáng thương mà – chẳng phải là hắn nhờ vào quán trọ này để kiếm cơm sao? Nếu trong quán trọ thật sự bị xảy ra chuyện, vậy lẽ nào là hắn đang tự đập bát cơm của mình sao?”
Vì vậy mới phải biết rõ nội tình đấy.