Ta xách người kia ra ngoài, nhóm Trình Tinh Hà tiến lên bao vây, kết quả ngửi thấy mùi kia lại lùi về phía sau mấy bước:
“Khá lắm người anh em này, sợ hãi thái quái thế.”
Nghe thấy tiếng lại có người đến, Tiểu Bạch Bàn kia càng bị dọa ghê hơn, vẫn là Bạch Hoắc Hương không nhìn nổi, nói:
“Ngươi yên tâm đi, bọn ta thật sự không ăn thịt người.”
Vừa nghe thấy giọng nói của Bạch Hoắc Hương, Tiểu Bạch Bàn giống như bị sét đánh trúng, không tự chủ được mở mắt ra, nhìn Bạch Hoắc Hương, cả người giống như bị ấn tạm dừng, ngốc rồi:
“Quan Âm nương nương…”
Bạch Hoắc Hương sửng sốt, ta giơ tay gõ đầu hắn một cái:
“Ăn nói lung tung gì đấy, chưa từng thấy cô gái xinh đẹp có phải không?”
Vốn dĩ mặt Bạch Hoắc Hương lúc nào cũng lạnh lùng, nghe thấy câu này khóe miệng lâu rồi mới nhếch lên, nhưng nàng lại không muốn để cho bản thân cười, cuối cùng vẫn là trợn mắt nhìn ta.
Trước kia lão già hay nói với ta, cô gái tức giận chỉ cần nói lời hay, ngàn nịnh vạn nịnh thì cuối cùng cũng xuôi, ai ngờ lại không có tác dụng vớ Bạch Hoắc Hương, đúng là thất bại.
Tiểu Bạch Bàn kia cứ ngây ngô nhìn Bạch Hoắc Hương, làm trong lòng ta thấy không vui, lại cốc đầu hắn cái nữa:
“Chẳng phải ngươi sợ bọn ta là quỷ à?”
“Không sợ…”
Tiểu Bạch Bàn không nhìn ta mà nhìn chằm chằm Bạch Hoắc Hương lẩm bẩm nói:
“Trên đời không có quỷ nào đẹp như vậy, cho dù là quỷ thật, bị nàng ăn cũng thành quỷ phong lưu…”
Bạch Hoắc Hương lạnh lùng nói:
“Câm miệng, ai có tâm trạng ăn ngươi.”
Nói thì nói như vậy, nhưng Bạch Hoắc Hương cũng nhìn ra được Tiểu Bạch Bàn hình như là bị dọa sợ quá mức, tiến lên cho Tiểu Bạch Bàn một kim châm.
Kim châm kia vừa to vừa dài, sắp bằng mũi khoan rồi, ta nhìn thôi còn thấy đau thịt, nhưng ánh mắt của Tiểu Bạch Bàn thì vẫn rất hưởng thụ.
Đợi Tiểu Bạch Bàn dần dần tỉnh táo lại, giống như vừa khôi phục thần trí, hoang mang lúng túng hỏi:
“Các ngươi… Rốt cuộc là ai, là đội tìm kiếm cứu nạn sao? Mẹ ơi, mấy ngày nay dọa chết ta rồi!”
Ta bảo hắn đừng hoảng loạn, nói cho bọn ta nghe là hắn vào đây bằng cách nào.
Tiểu Bạch Bàn giơ tay xin cái ăn, yếu ớt không nói nên lời, từ lúc bị nhốt ở trong này đã gầy mất mấy cân rồi.
Ta nhìn Trình Tinh Hà, Trình Tinh Hà hết cách, vẻ mặt đau khổ lấy một gói que cay ra.
Vừa thấy que cay kia, Tiểu Bạch Bàn còn bày ra vẻ mặt chán ghét:
“Chân gà tiên? Không phải Vệ Long à? Đây chẳng phải là que cay ba không sao?”
Trình Tinh Hà sửng sốt, trở tay cướp lại:
“Con mẹ ngươi, ngươi không ăn thì thôi, năm hào một gói đấy!”
Miệng Tiểu Bạch Bàn thì nói vậy, nhưng thấy Trình Tinh Hà cướp lại thì đã vội cắn gói que cay kia ra:
“Ta cũng chưa nói không ăn… Ài, dầu này chắc chắn là dầu tái chế, cùng lắm chỉ đáng ba hào!”
Thì ra nhìn người không thể nhìn bề ngoài, đừng nhìn dáng vẻ của Tiểu Bạch Bàn thế này, vậy mà hắn còn là nghiên cứu sinh, có điều ngành nghề này lại là chuyên môn đặc biệt ít được quan tâm, là nghiên cứu kiến trúc tôn giáo cổ đại. Theo cách nói của hắn, mặc kệ ngành nghề có ít được chú ý hay không, cứ thi đậu rồi nói sau.
Nhưng ngành này thi dễ đậu chứ không dễ tìm việc, thấy tốt nghiệp thì đối mặt với thất nghiệp. Mà vào lúc này, hắn lại thích một em gái khoá dưới trong học viện, đây coi như là mối tình đầu của hắn. Hai hôm trước hắn tỏ tình với em gái khoá dưới, kết quả em gái khoá dưới lại nói một câu về nhà soi gương lại đi, không mua nổi thì tè một bãi cũng được.
Nghe thấy lời này chẳng khác nào như bị sét đánh, mà lúc này bài luận văn của hắn lại bị giáo viên hướng dẫn trả về, nói trên bàn phím vãi thức ăn cho gia súc à, lợn còn viết tốt hơn hắn, thứ như vậy đừng hòng tốt nghiệp.
Hai lần sét đánh cùng lúc, trong cơn tức giận, Tiểu Bạch Bàn đã định tự sát.
Nhưng suy đi nghĩ lại, thắt cổ cũng sợ, uống thuốc ngủ sợ không thành công còn phải rửa ruột, hắn đang rầu rĩ thì thấy bên này có vách núi, chợt nghĩ ngã chết thì ít đau khổ nhất nên đã nhảy thẳng xuống.
Ai ngờ vừa mở mắt ra thì đã đến nơi này.
Lúc này hắn bị dọa tới mức tỉnh táo lại, muốn đi nhưng làm thế nào cũng không ra được, lại nhìn cái tháp này, đây chính là phạm vi chuyên ngành của hắn! Đọc nội dung bên trên, hắn mới biết cái tháp này dùng để làm gì, bị doạ sợ không thôi.
Hỏi bản thân hắn, hắn cũng không biết mấy ngày nay vượt qua thế nào.
Nghe vậy ta đã phấn chấn tinh thần, lập tức hỏi hắn, nội dung nói trên tháp này là gì?
Lúc này Tiểu Bạch Bàn nói, tháp này là dùng để trấn áp một yêu quái, năm đó yêu quái kia tùy ý hoành hành, khuấy động Đông Hải ở gần đây đến long trời lở đất, còn ăn thịt gần hết cư dân gần đây. Dưới nước trên cạn, dân chúng đều có cuộc sống bấp bênh, vẫn là Thuỷ thần Đông Hải ra mặt mới bắt được thứ kia.