Nói đơn giản hơn thì đây chỉnh là tháp khoá yêu mà người ta thường nói!
Hơn nữa sau khi đi vòng quanh tháp này tìm một vòng, mấy người chúng ta đều sửng sốt —— cái tháp này căn bản không có cửa vào!
Ách Ba Lan không nhịn nổi, vén áo lên muốn xông về phía trước.
“Ca, để ta đâm thủng một lỗ là được.”
Tô Tầm kéo hắn lại:
“Ngươi đợi một lát, đợi quan sát kỹ hơn rồi hãy tính.”
Ách Ba Lan sốt ruột.
“Còn gì để mà nhìn chứ, thứ kia đang bị khoá ở bên trong, chỉ cần lấy nó ra, tiêu diệt nó thì Bạch Hổ Cục sẽ...”
Trong lúc hai người đang tranh cãi thì đột nhiên cả hai lại đồng thời ngừng chân, cúi đầu nhìn, sau đó cả hai đều ngây ngẩn.
Trình Tinh Hà tò mò.
“Thứ gì đấy, nhìn mặt các ngươi kìa...”
Nhưng khi Trình Tinh Hà thấy rõ thì cũng choáng váng.
“Thất Tinh, đây là...”
Ách Ba Lan và Tô Tầm tránh ra, sau khi ta thấy thứ trên đất thì cũng ngẩn ngơ.
Trời ạ... Thứ mà hai người bọn họ giẫm lên là một cái lon.
Một coca-cola màu đỏ!
Nó thậm chí còn rất mới!
Ánh mắt của mấy người chúng ta đều chuyển sang mặt của Tô Tầm.
Không phải nói nơi này có ‘tàng’ sao? Theo lý thuyết mà nói thì sau khi thiếp lập xong Bạch Hổ Cục thì mấy trăm năm rồi chỗ này không có người vào mới đúng – nhưng cái lon coca-cola này từ đâu ra?
…
Tô Tầm ngồi xổm xuống, cầm cái lon đã bật nắp khoen kia lên, nhìn trái nhìn phải, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy nghi ngờ:
“Không thể nào…”
Trình Tinh Hà vội nói:
“Động Tử, Tàng của nhà các ngươi bị lỗi rồi, vậy tại sao du khách còn có thể vào trong đó? Lát nữa sẽ không có bác gái bán dưa, lạc và mì ăn liền đi ra chứ?”
Sắc mặt Tô Tầm cũng trắng bệch, nhưng hắn nói ngay:
“Tàng của Tô gia bọn ta chắc chắn sẽ không có vấn đề!”
Ta cầm lấy cái lon đã bật nắp khoen kia, xem ngày sản xuất, hay lắm, mẹ nó, hạn là tháng trước rồi!
Ta hỏi Tô Tầm:
“Mọi việc đều không có tuyệt đối, ngươi nghĩ kỹ xem, thế này là có thể xảy ra chuyện gì?”
Tô Tầm suy nghĩ hồi lâu, giống như vắt hết óc rồi mới nói:
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, trừ khi…”
Hắn giống như đã nhớ ra cái gì, vội nói:
“Trừ khi trận pháp có khe hở, nhưng tỷ lệ của việc này… gần như không tồn tại!”
Chỉ cần có tỷ lệ, cho dù nhỏ cỡ nào cũng có thể xảy ra.
Ách Ba Lan bắt đầu tò mò, hỏi Tô Tầm:
“Ê, Động Tử, sao Tàng lại còn có khe hở chứ?”
Nghe Ách Ba Lan hỏi, lúc này Tô Tầm mới nói, quả thật Tàng có thể có tác dụng như quần áo tàng hình - người đến trước mặt Tàng này thì sẽ cảm thấy đây là nơi hoàn toàn không thể xuyên qua, tuyệt đối không thể bước vào, giống như thấy núi đá hoặc thấy vách núi vậy.
Nhưng mà lúc đến ngày Canh Thân, không thể nào tránh khỏi việc Tàng sẽ xuất hiện một số khe hở.
Trừ khi đúng lúc này có người cố ý nhảy vực, hoặc là đâm vào núi, hơn nữa còn phải nhắm thẳng vào một chỗ có khe hở thì mới có thể trùng hợp chui vào trong, sự ngẫu nhiên này đúng là quá khó gặp, tỷ lệ gần như có thể không đáng tính đến.
Nhưng giống như ta nói, quả thật cũng có khả năng này. Lúc nhỏ Tô Tầm đi theo ông nội hắn học Đào Hoa Nguyên Ký, ông nội hắn đã nói với hắn Đào Hoa Nguyên kia 80% chính là bị Tàng che giấu lại rồi, nên mấy trăm năm nay mới không tương thông với bên ngoài.
Mà ngư nhân Võ Lăng trùng hợp chui đúng vào chỗ khe hở của “Tàng” nên mới thấy được Đào Hoa Nguyên, vì vậy, sau khi ngư nhân Võ Lăng đi về thì lại không thể tìm được đường về nữa. Tỷ lệ chui vào khe hở một lần còn nhỏ hơn tỷ lệ trúng thưởng xổ số độc đắc, lần thứ hai lại càng không có khả năng.
Ta lập tức hiểu ra, lúc nhỏ có đọc một vài bài văn học ở cửa hàng vỉa hè, cũng từng thấy trên thế giới có rất nhiều câu đố chưa có lý giải, có người bước sai một bước tiến vào một thế giới khác, bị nhốt lại không ra được giống như quỷ đập tường vậy. Bây giờ xem ra có thể là có người đã tiến vào khe hở của Tàng trong ngày Canh Thân rồi.
Sau khi người kia vào trong thì sao?
Ta lập tức lớn tiếng gọi:
“Có người không?”
Nhưng ở đây trống không, hoàn toàn không có tiếng đáp trả nào.
Bạch Hoắc Hương nói:
“Có lẽ… sau khi người kia vào trong, phát hiện có điều không ổn nên lại trở về theo đường cũ rồi.”
Nếu đúng như thế thì tốt rồi.
Đúng lúc này, bỗng nhiên ta đã phát hiện bên dưới một tán cây có một ánh sáng đỏ.
Khí người sống?
Ta lập tức bước qua chỗ đó.
Đó là một bức tường thấp, bên dưới đều là lùm cây.
Ánh sáng đỏ kia dường như cũng nghe thấy tiếng bước chân của ta, vội co rúm vào trong, nhưng mà ta đã chống tay nhảy qua bức tường thấp và rơi vào trong bụi cây, bới bới vào bên trong thì móc ra được một người.
Người kia vừa trắng vừa mập, đeo cái kính gọng đen, cả người đều đang run lẩy bẩy, hai con mắt nhắm nghiền, một mùi lạ xông lên, ta cúi đầu nhìn thì thấy đũng quần hắn ướt rồi.
Không chỉ như vậy, miệng hắn còn đang lẩm bẩm, nghe kỹ thì là đang niệm “A Di Đà Phật, Thượng Đế phù hộ…”
Ngươi học cả Trung Tây à!
Ta vội nói:
“Ngươi đừng sợ, bọn ta cũng là người, sẽ không làm hại ngươi.”
Nghe thấy lời này, người kia càng run rẩy ghê gớm hơn, híp mắt nhìn ta, nhưng ngay sau đó lại nhắm mắt lại:
“Ta không tin, ngươi là quỷ biến thành đúng không? Trong nhà ta trên có mẹ già tám mươi, dưới có con nhỏ ba tuổi đêm đêm đều khóc, ta xin ngươi, ngươi tha cho ta, ta về nhà cúng cô hồn cho ngươi…”
Cúng cô hồn ông nội ngươi.