Còn Trình Tinh Hà thì vừa nói vừa tiến lên sờ sờ cái khoen đồng trên cửa, khoen này được làm vô cùng tinh sảo, mặt trên có khắc hoa văn mây lành và hoa sen. Hắn nhìn mà líu lưỡi, bảo chỉ cần nhìn cái khoen này thôi thì cũng biết chủ nhân nơi này giàu thế nào.
Nói xong, hắn liền muốn bẻ cái khoen cửa kia xuống. Nhưng cơ thể hắn lúc này rất yếu, không đủ sức, lại ngại chuyện vừa cãi với ta nên chẳng chịu gọi ta giúp, chỉ biết nháy mắt với Ách Ba Lan.
Từ khi Ách Ba Lan đi vào Bạch Hổ Cục thì khí huyết toàn thân đều sắp sôi trào, hận không thể sử dụng hết sức mạnh hồng hoang trong cơ thể. Lúc này vừa thấy có chỗ cho mình dụng võ, hắn lập tức đi lên, tay không bẻ cái khoen xuống. Chỉ nghe ‘rầm’ một cái, không những cái khoen, mà toàn bộ cánh cửa đều bị hắn tháo xuống, mấy lớp bụi lâu năm lập tức lan toả mịt mù, cũng giúp chúng ta có một được một khe hở để đi vào.
Ta đứng chắn trước mặt Bạch Hoắc Hương, vừa dời vật cản vừa bảo hai người các ngươi rốt cuộc là đang đi tìm bảo vật hay đi phá dỡ nhà cửa?
Kết quả lời còn chưa dứt thì ta đã nghe thấy Trình Tinh Hà hú lên một tiếng.
Tim ta siết chặt, mặc kệ bụi đất lập tức vọt vào, nhưng khi nhìn thấy rõ thứ sau cửa thì ngay cả ta nhất thời cũng ngây ngẩn cả người.
Trong phòng là một cái xác đang chết trong tư thế ngồi.
Nhìn cách ăn mặc thì hình như là một pháp sư.
Thời xưa có người tu hành khổ hạnh, chỉ ngồi một chỗ thanh tu, thậm chí không ăn không uống, sau khi tọa hóa, thi thể sẽ không thối rữa. Hiện tại, trong rất nhiều chùa miếu cũng cung phụng những cái xác như thế này, và chúng thường được gọi là ‘xác Phật’.
Chỉ có điều gương mặt của vị pháp sư này trước khi chết cũng không được an bình, trái lại vô cùng đau đớn.
Đặc biệt là... Khi nhìn kỹ vào trong miệng cái xác, da đầu ta lập tức nổ tung.
Miệng hắn trống rỗng, không có lưỡi!
Trình Tinh Hà cũng nhìn ra, nhất thời liền nhíu mày:
“Chuyện gì thế này?”
Ta cũng đang muốn biết đây...
Ta lập tức xoay người, đến trước một căn phòng thanh tu khác rồi mở cửa ra, quả nhiên – bên trong cũng có một pháp sư vẻ mặt đau khổ, không có đầu lưỡi đang toạ hoá!
Đồng thời, những căn phòng còn lại cũng đều có một cái xác y hệt như vậy.
Nơi này nhiều phòng như vậy, chẳng lẽ mỗi phòng đều có một người chết ư?
Rốt cuộc là họ đã chết như thế nào?
Trình Tinh Hà lập tức nói:
"Thất Tinh, có gì đó không ổn...”
Còn cần ngươi nói, ta lập tức dùng khí để xem, quả nhiên nhìn thấy ở gần đó có một vài bóng dáng màu xám tro, giống như là đang canh giữ trong góc tối. Ta lập tức kéo Trình Tinh Hà sang, bảo hắn dùng mắt Nhị Lang để nhìn.
Trình Tinh Hà lúc này mới phục hồi tinh thần, hắn cẩn thận quan sát, trong miệng thì cứ lầm bầm lầu bầu gì đó. Một lúc sau, hắn ngẩng đầu nhìn ta, sắc mặt đã trắng bệch:
"Nơi này... Có rất nhiều vong linh của pháp sư, chỉ có điều bọn họ không thể nói chuyện. Nhưng bọn họ đều làm một động tác với ta.”
Nói xong, hắn liền khoa tay múa chân cho ta xem.
Ta vừa nhìn động tác kia, da gà cũng rợn hết cả lên.
Ở phố của ta có một người câm điếc, thu vừa sang thì hắn đều lên phố để bán kẹo mạch nha. Người câm điếc thấy những đứa trẻ khác không chơi với ta thì cảm thấy đồng tình, thỉnh thoảng còn ta ít kẹo còn dư.
Có một lần hắn bỗng nhiên hoảng hốt khoa tay múa chân với ta, lúc đó ta không hiểu, nhưng đợi hắn diễn tả xong thì có một con chó từ bên kia đường chạy sang cắn ta.
Vì vậy, ta nhớ rất kỹ động tác tay đó.
Nó có nghĩa là - nguy hiểm, chạy mau!
Trong lòng ta căng thẳng, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lưỡi của các pháp sư đâu?
Trình Tinh Hà cũng khẩn trương, đứng lên nhìn đông nhìn tây, dường như đang sợ sẽ có thứ gì đó khủng bố lao ra từ trong góc.
Ta nhìn chằm chằm vào toà tháp, bỗng nhiên nhớ tới một việc.
Phải rồi – tháp này đúng là dùng để cất giữ bảo vật, nhưng vì sao lại xây tháp ở cái chỗ này?
Chỉ có một lý do – nơi này có thứ gì đó rất hung hăng, phải dùng tháp mới có thể áp chế.
Trình Tinh Hà cũng phản ứng lại:
"Thiên vương cái địa hổ, bảo tháp trấn hà yêu?"
Ách Ba Lan cũng khẩn trương:
"Ca, vậy nó rốt cuộc là thứ gì?”
Tô Tầm cũng căng thẳng, đi tới đứng chắn bên người Ách Ba Lan.
Ta nhìn toà tháp trước mắt, đáp.
“Vào xem thì biết ngay thôi.”
Thế là bọn ta xuyên qua dãy phòng thanh tu đi đến dưới toà bảo tháp.
Bảo tháp này nhìn gần càng có vẻ hoành tráng, mặt trên đều là hoa văn được điêu khắc tinh xảo, cũng không biết năm đó đã đầu tư bao nhiêu nhân lực vật lực, nhưng khi càng nhìn kỹ hoa văn phía trên thì càng làm cho người ta ngoài ý muốn... Phía trên không phải là tường vân phi thiên, mà là rất nhiều võ sĩ hung ác đang cầm đao thương kiếm tiêu và xiềng xích.
Điều này chứng tỏ —— tháp này, đúng là dùng để trấn thứ gì đó.