Nghe xong, ta bỗng nhiên nhớ đến một chuyện – phải rồi, năm đó khi lão Hải dùng Dẫn Linh Châm hút hành khí trên người ta để độ cho con trai hắn, thì hành khí của hắn lại bị nghịch chuyển vào trong người ta, rốt cuộc chuyện này là sao?
Sống lưng ta chợt trở nên lạnh toát – còn cái đi theo Giang Thần, suốt ngày gọi là là Tông Gia gì gì đó của Yếm Thắng Môn nữa chứ.
Chẳng lẽ ta thật sự có quan hệ gì với Yếm Thắng Môn?
Nhưng ta còn chưa kịp suy nghĩ thì Trình Tinh Hà lại kéo bả vai ta một cái.
“Thất Tinh, ngươi nhìn xem, đó là gì thế? Chẳng lẽ là... Vật trấn của Bạch Hổ Cục?”
…
Nghe được câu mà Trình Tinh Hà nói, ta lập tức cảm thấy căng thẳng, vội quay đầu nhìn về phía mà hắn chỉ.
Chỉ thấy ở đằng kia, thấp thoáng dưới tàn hoa và cây cối có một cái tháp – tháp này từ trên xuống dưới đều phủ màu xám tro, vừa nhìn là biết là thứ dã có tuổi, trên là mái vòm, dưới là trọng lâu, nhìn rất khí phái và hùng vĩ.
Ta lập tức nhấc tinh thần lên, nếu nơi này thật sự có vật trấn thì nói không chừng là đang nằm trong tháp kia.
Tháp không phải là một tòa nhà bình thường, chúng thường được sử dụng để cung phụng bảo vật, thu hút các tín hữu đến thắp hương và thờ cúng, vì vậy thường được người dân gọi là ‘bảo tháp’.
"Bảo vật" trong tháp này có lẽ thật sự là vật trấn của Bạch Hổ Cục.
Thanh Long cục và Chu Tước cục đều không hùng vĩ như vậy, hơn nữa nơi này còn đặc biệt xây một cái tháp cho vật trấn, có thể nghĩ lai lịch thứ này nhất định không nhỏ.
Ánh mắt Trình Tinh Hà nhất thời sáng lên:
"Bảo tháp bảo tháp, ngươi nói trong đó đang cất giữ bảo vật gì? Chúng ta lấy nó, có phải lại có thể gom được thêm một khoản không?”
Cái tên này, trong mắt quả nhiên chỉ có mỗi tiền.
Nhưng nếu đã đến đây rồi thì cứ đừng đây đoán mò cũng không có ý nghĩa, vậy nên chúng ta liền đi về phía nó.
Nơi này bởi vì có "Tàng" che chở, cho nên có lẽ đã rất nhiều năm không có người ra vào, vì vậy thứ lọt vào tầm mắt của chúng ta chỉ là một mảnh hoang vu.
Nhưng sau khi đi qua mảnh hoang vu này thì trước mắt lại trở nên rộng mở sáng sủa. Tiếp đó, đập vào mắt chúng ta là một quần thể kiến trúc cổ xưa.
Trình Tinh Hà nhíu mày:
“Miếu?”
Tháp được sử dụng để thúc đẩy tôn giáo, vì vậy ở gần đó thường sẽ có những nơi thờ cúng tương tự như chùa miếu để các tín hữu có thể thanh tu. Thời cổ đại, việc xây tháp là một công đức rất lớn, chữ ‘phù đồ’ trong câu ‘cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ’ chính là chỉ nó. Vậy nên từ đó suy ra, gần tháp đương nhiên sẽ có một ngôi chùa hoặc là miếu.
Chỉ là ngôi miếu này đã trở nên tồi tàn rách nát. Mà cũng phải, dù sao cũng không có ai ở, ngay cả trong Cố Cung, phòng hơn một trăm năm không ai ở cũng sẽ trở nên tồi tàn, chứ đừng nói chi đến nơi này.
Vừa bước vào bên trong một bước, ta bỗng nhiên có một loại cảm giác vô cùng không thoải mái —— giống như có một đôi tay vô hình đang ngăn cản không cho ta vào.
Đó là một cảm giác kháng cự.
Trình Tinh Hà ngược lại, hắn dường như không hề có cảm giác gì – chỉ nghĩ nơi này nhiều năm không có người ở, bên trong nhất định sẽ có rất nhiều đồ cổ. Bình tiểu một trăm năm trước còn được gọi là đồ cổ, biết đâu hắn tìm được món đồ gì đó ‘bán cổ’ ở đây, vậy chẳng phải lại kiếm thêm một khoảng ư?
Nghĩ vậy, hai mắt của hắn lập tức sáng rực như hợp kim titan, nhanh chân chạy vào trước.
“Thất Tinh, ngươi đã nghe nói về chùa Gạch Vàng chưa?”
Truyền thuyết về chùa Gạch Vàng rất phổ biến, ta đương nhiên cũng đã từng nghe nói qua – truyền thuyết kể rằng ngày xưa có một hoàng đế rất sùng đạo, hắn không những dốc hệ tài lực của quốc gia để xây dựng chùa miếu, mà ngay cả gạch lát sàn cũng phải được làm bằng vàng.
Nhưng sau khi vương triều bị diệt, ngôi chùa kia dường như cũng bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất vô tung, không còn ai nhìn thấy nó nữa. Sau đó, khi truyền thuyết của nó được lưu truyền đến bây giờ thì chẳng còn ai tin rằng ngôi chùa Gạch Vàng đấy thật sự tồn tại.
Ta nói với Trình Tinh Hà là đừng mơ nữa, nếu hắn tin vào truyền thuyết vô căn cứ này, vậy thì ngươi không bằng đi tìm kho báu của Alibaba.
Trình Tinh Hà nghe xong thì cãi ta, bảo ta chẳng có chút tế bào lãng mạn nào, nói chuyện với ta chả khác nào nước đổ đầu vịt.
Trong lúc nói chuyện, cảm giác của ta đối với chỗ này càng lúc càng không tốt – nơi tôn giáo bình thường sẽ khiến người ta có cảm giác an yên tĩnh lặng, nhưng nơi này chỉ làm ta cảm thấy vô cùng âm u, như là đang cất giấu một thứ gì đó chẳng lành.
Bạch Hoắc Hương cũng ôm lấy cánh tay, hiển nhiên cũng có loại cảm giác này – chỉ có điều từ nãy đến gì cũng chẳng biết là nàng đang giận dỗi cái gì, vừa thấy ta nhìn nàng thì nàng lại trừng ta, sau đó xoay mặt sang chỗ khác.
Trái tim của phụ nữ đúng là giống hệt kim dưới biển.