Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 1156 - Chương 1156: Ta Chỉ Quan Tâm Ngươi Thôi

Chương 1156: Ta Chỉ Quan Tâm Ngươi Thôi

“Sợ đau à? Chẳng phải cả cái chết ngươi còn không sợ sao?”

Ta tuy rằng sợ đau, nhưng bình thường vì nam tử khí khái nên vẫn cố gắng nhịn. Nhưng vừa rồi Bạch Hoắc Hương xuống tay quả thật quá tàn nhẫn, sức mạnh đó thậm chí có thể trực tiếp đem đi đóng trấn hồn đinh lên quan tài của cừu nhân rồi!

Ngoài miệng thì nàng vẫn cười lạnh mắng ta đáng đời, nhưng ánh mắt nhìn ta vẫn rất lo lắng. Châm được khoảng mấy kim, ta đột nhiên cảm thấy khí huyệt trong người dường như đang bị đảo ngược, tất cả đều chen lên miệng, sau đó ồ ạt chui ra.

Nhìn máu trên mặt đất, ngay cả ta cũng nhìn thẳng mắt —— là màu đen.

Bạch Hoắc Hương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nàng giơ tay lên lau trán —— trán nàng lúc này đã rậm rạp mồ hôi.

Mấy động tác kia nhìn thì bình thường, nhưng hẳn là đã hao phí rất nhiều tinh lực của nàng.

Trình Tinh Hà duỗi cái cổ dài như ngỗng sang để nhìn đống máu.

“Màu sắc này... Không đem đi làm tiết vịt thì có hơi lãng phí.”

Bạch Hoắc Hương nhìn Trình Tinh Hà chằm chằm.

“Đây là máu độc chứa đầy mật phượng hoàng, ngươi dám ăn thì cứ cầm đi, bảo đảm kinh mạch đứt toát...”

Trình Tinh Hà nghe vậy, lập tức rụt cổ trở về, làm bộ ho khan:

"Thôi bỏ đi, ta cũng không đói lắm.”

Bạch Hoắc Hương lúc này mới nhìn về phía ta, giả vờ không để ý hỏi:

"Còn đau không?”

Ta lắc đầu, trong lòng lại hiểu rõ, bình thường mỗi lần nàng châm cứu cho thì đều rất nhẹ nhàng, tận lực khiến ta không cảm nhận được đau đớn. Nhưng tình trạng của ta khi nãy khẳng định rất không xong, nên nàng phải cố gắng tranh thủ từng giây giúp ta bức độc ra ngoài.

Nàng bình thường đâm ta rất nhẹ nhàng, tận lực làm cho ta một chút cảm giác cũng không có, vừa rồi tình huống của ta nhất định rất kém cỏi, nàng tranh từng giây từng phút giúp ta bức ra độc huyết.

Nàng lườm ta một cái, ta chợt nhớ tới dáng vẻ nhét dưỡng khí hoàn vào miệng ta khi nãy của nàng, nhịn không được nói.

“Vừa nãy...”

Nàng dường như cũng hiểu ta định nói gì, hai má đỏ bừng, giống như ráng chiều hoàng hôn. Sau đó, nàng đứng phắt dậy, hốt hoảng nói.

"Lý Bắc Đẩu, ngươi đừng hiểu lầm —— chỉ do ta bị nhốt nên không còn cách nào khác, ta tuyệt đối không có bất cứ suy nghĩ gì với ngươi! Tuyệt đối không có!”

Không có thì không có, kích động như vậy làm gì.

Ta vội vàng nói:

"Ta đã có Tiêu Tương, tất nhiên cũng không có ý tưởng khác. Ta, ta chỉ muốn nói lời cảm ơn với ngươi thôi.”

Bạch Hoắc Hương vừa nghe thấy hai chữ "Tiêu Tương", sắc đỏ trên mặt lập tức rút xuống, gương mặt cũng trở nên tái nhợt, giống như một tờ giấy son bị ngâm nước.

Ta thấy dáng vẻ của nàng có gì đó không đúng, vừa định nói chuyện thì Trình Tinh Hà bỗng nhiên kéo ta quá.

“Thất Tinh này, ta hỏi ngươi một chuyện.”

Ngươi mà cũng có chuyện để hỏi à?

Chỉ nghe hắn nhỏ giọng nói.

"Vừa rồi ta có chút tò mò, trong miệng Bạch Hoắc Hương hình như cũng giấu kim —— vừa nãy khi hai người các ngươi hôn nhau, ngươi có bị nàng đâm không?”

Ta nhanh tay tát vào đầu hắn một cái, mẹ nó, suốt ngày nghĩ cái gì thế?

Trình Tinh Hà nhanh nhẹn né đòn, miệng vẫn còn nói.

“Ngươi đừng thẹn thùng, ta cũng chỉ quan tâm ngươi thôi...”

Ta đẩy hắn ra:

"Cút đi, vừa rồi Ách Ba Lan bị tổ gia gia của hắn tát một cái, sao ngươi không qua đó quan tâm hắn đi?”

Trình Tinh Hà lộ ra biểu tình nhàm chán:

“Hắn thì có gì mà quan tâm? Cho dù bị đánh gãy răng thì cũng lắm lúc khoe khoang hơi lọt gió xíu thôi.”

Lúc này ta mới chú ý tới Ách Ba Lan vẫn luôn cúi đầu, như là không dám nhìn ta. Lát sau, như là đã lấy hết dũng khí, hắn mới lẩm bẩm nói: "

Ca..."

Ta biết trong lòng hắn đang nghĩ gì —— thật ra có chút lời không dễ nói thì cách tốt nhất chính là đừng nói nữa.

Vì vậy, ta liền xua xua tay.

“Người nhà là người nhà, ngươi là ngươi, mỗi người mỗi cản, chỉ cần ngươi không hối hận thì chúng ta vẫn là huynh đệ cả đời.”

Ách Ba Lan lúc này mới vui vẻ, hắn gật đầu liên tục, vành mắt cũng đỏ lên.

Ta vội vàng nói.

“Chẳng phải ngươi vẫn luôn không thích mặc đồ nữ ư? Chúng ta đến Bạch Hổ Cục rồi, nguyện vọng này của ngươi sẽ nhanh được thực hiện thôi...”

Nhưng khi nói đến đây, ta bỗng nhớ ra một chuyện – vừa nãy Lan lão gia tử nói trên người ta có bí thuật, rốt cuộc là bí thuật gì?

Tô Tầm dường như biết ta đang nghĩ gì, bèn nói.

“Thứ mà Lan lão gia tử nhắc đến có lẽ là hành khí trên người ngươi. Trong giới, chỉ có Dẫn Linh Châm của Hải gia mới có thể lấy hành khí của người khác dùng cho mình. Nhưng gia gia ta từng nói Dẫn Linh Châm thật ra là biến thể của một bí thuật của Yếm Thắng Môn, hơn nữa sức mạnh của nó chỉ là một phần râu ria của vật thật mà thôi, bí thuật kia mới thật sự là thứ bá đạo. Chỉ có điều ta nghe nói cũng bởi vì bí thuật kia quá tà nên đã thất truyền từ lâu, dù là Ngoại Gia của Yếm Thắng Môn bây giờ cũng không có ai nhận được truyền thừa.”

Bình Luận (0)
Comment