Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 1155 - Chương 1155: Nghiên Cứu Về Trận Pháp

Chương 1155: Nghiên Cứu Về Trận Pháp

Trận pháp này cũng giống như ‘tàng’. Ta trơ mắt nhìn đám người lão Chúc dù chỉ cách chúng ta có một hàng cây nhưng lại giống như bị quỷ che mắt, vòng tới vòng lui chỉ một chỗ, hơn nữa dường như bọn họ chẳng thấy được bên này!

Nhưng người của Tứ Tướng Hội ai nấy đều là tinh anh, cho dù thuật trận pháp gia truyền của Tô Tầm có lợi hại đến mấy thì cũng không thể nào ngăn cản nhiều người như thế trong một thời gian dài được – ta nhìn thấy đã có tiên sinh ngồi xổm xuống tìm kiếm vật trấn, dường như là đã bắt đầu phá trận!

Hơn nữa trong đám người đó còn có Tề Bằng Cử -- Trình Tinh Hà nói cho ta biết, Tề Bằng Cử là một người rất thích nghiên cứu về trận pháp.

Tô Tầm giúp chúng ta giữ chân bọn trong thời gian dài như vậy cũng rất không dễ dàng.

Tô Tầm bảo chúng ta mau đi đi, hắn sẽ đi phía sau để bọc hậu. Nhưng lúc này dù bọn ta có muốn đi thì cũng không đi được nữa, chỉ thấy Tề Bằng Cử tìm được một cục đá, sau đó tiện tay ném ra. Thế là đám người kia đều giống như thoát khỏi thuật che mắt, trước mắt sáng lên, rồi đồng loạt lao về phía này.

“Lý Bắc Đẩu, lần này ngươi chắp cánh cũng khó bay!”

Trời ạ, lần này phiền phức rồi!

Cũng vào lúc này, Bạch Hoắc Hương lại chợt nắm lấy tay ta, lớn tiếng nói.

"Lý Bắc Đẩu, ngươi tuyệt đối không thể dùng hành khí!”

Ta vừa định hỏi chuyện thì phát hiện không riêng gì Bạch Hoắc Hương mà ánh mắt của Ách Ba Lan nhìn ta cũng thay đổi, ngay cả Trình Tinh Hà cũng trắng hết cả mặt.

"Thất Tinh, đừng đánh nữa, chạy đi!”

Lúc này ta mới cảm giác được, lỗ tai, mũi, đều nóng hôi hổi —— khí huyết cuồn cuộn, một dòng máu đỏ chảy ra...

Thất khiếu chảy máu, không hổ là gan phượng hoàng.

Bạch Hoắc Hương lại nói.

“Bây giờ nhất định phải tìm một nơi yên tĩnh, nếu không Lý Bắc Đẩu sẽ...”

Thế nhưng khắp bốn phương tám hướng đều là người của Lan gia và Tứ Tướng Hội, người nào người nấy đều đang nhìn chằm chằm về phía này, bây giờ dù chúng ta có mọc cánh thì cũng có thể bay được.

Vậy nên, chẳng lẽ bắt ta nói với bọn họ là: Hay là chúng ta tạm dừng một lát, để ta uống thuốc xong rồi mình hả đánh tiếp?

Bảo con chuột đi làm phù dâu cho con mèo có khi còn dễ hơn.

Chúc Ngốc Tử là người hô lớn nhất, dường như hắn đang rất vui mừng.

“Bắt lấy hắn! Lão tử phải là người đầu tiên tính sổ với cái tên vương bát đản kia – để xem có ai dám ngăn cản ta!”

Chẳng lẽ lần này thật sự...

Nhưng đúng lúc này, Tô Tầm bỗng nhiên kéo ta lại, nói:

"Các ngươi nhắm mắt lại, đi theo ta!”

Trình Tinh Hà thoáng cái sửng sốt:

"Đi theo ngươi? Nơi này đều sắp chen thành một nồi cháo rồi, còn nơi nào để đi? Còn cái gì mà nhắm mắt lại? Động Tử, ngươi muốn chơi trò người gỗ thì cũng phải biết chọn thời điểm chứ!”

Nhưng Tô Tầm cũng không nói lời nào, chỉ túm lấy chúng ta chạy về phía trước – nói cũng lạ, đây quả thật là một cảm giác rất kỳ dị, rõ ràng là đang xuyên qua đám người, nhưng lại chẳng cảm thấy chật chội; rõ ràng là đang chạm vai mà đi, nhưng căn bản là chẳng đụng phải người nào!

Chờ Tô Tầm buông tay ra, chúng ta bỗng nhiên có một loại cảm giác rộng mở sáng sủa —— giống như là vừa mới chuyển kiếp!

Ở trước mắt là một thung lũng vô cùng yên tĩnh, người bên cạnh cũng.... Ủa người đâu?

Nơi này quả thật giống hệt như một ảo cảnh lớn!

Trình Tinh Hà cũng phản ứng lại, hắn nhìn chung quanh một chút rồi lập tức hỏi:

“Chuyện này.... Đây là chỗ nào?”

Ta nhìn Tô Tầm, đoán thử.

“Đây là Bạch Hổ Cục?”

Tô Tầm gật đầu.

Trình Tinh Hà và Ách Ba Lan đều trợn to mắt.

“Nơi này chính là...”

Quả nhiên là vậy, bằng không với tình thế khi nãy, chúng ta dù có mọc cánh thì cũng khó có thể thoát được. Có lẽ là ngay khi người của Tứ Tướng Hội phá được trận, Tô Tầm cũng đã chạy tới chỗ đặt xương dạ xoa bên cạnh, dùng một tốc độ rất nhanh cởi bỏ ‘tàng’.

Nhưng hắn cũng chỉ mới giải được một chút, vậy nên ‘tàng’ đã bị khoá lại một lần nữa. Người bên ngoài không vào được.

Trình Tinh Hà lập tức hỏi:

“Vậy chúng ta làm sao đi ra ngoài?”

Tô Tầm đáp:

“Bọn họ không có khả năng chờ ở bên ngoài cả đời, sau khi phá Bạch Hổ Cục, bọn họ có lẽ sẽ đi nhanh thôi...”

Trình Tinh Hà thoáng cái đã hưng phấn.

“Hey Động Tử, lần này ngươi lập công lớn rồi!”

Hắn nói xong thì nhảy từ trên lưng ta xuống, nhìn xung quanh.

“Đây chính là Bạch Hổ Cục ư? Không giống với những nơi trước lắm...”

Đúng thế, Bạch Hổ Cục chủ hung chủ sát, nhưng nơi này lại yên bình hơn dự tính, giống như mấy bức tranh phong cảnh hay bán ở ngoài vỉa hè, chỉ còn thiếu mỗi mấy cụ già khom lưng cho gà ăn.

Còn không đợi ta nhìn rõ thì Bạch Hoắc Hương đã lật người ta qua rồi trực tiếp đè ta xuống đất, lỗ tai ta đập mạnh xuống nền, còn chưa kịp kháng nghị thì cây kimtrong tay Bạch Hoắc Hương đã bật ra, không một chút lưu tình đâm vào đầu ta.

Lần này, đến lượt ta hô to.

“Đau đau đau đau...”

Bạch Hoắc Hương cười lạnh.

Bình Luận (0)
Comment