Lan lão gia tử nhìn ta giống như nhìn kẻ ngốc. Sau đó hắn giơ một tay lên, chụp về phía Thiên Linh Cái của ta.
Ách Ba Lan thấy thế thì vội chạy như điên về phía này.
"Tổ gia gia!”
Nhưng sau khi sử dụng thần khí, ta chỉ cần dùng một tay là đã có thể chặn tay của hắn lại.
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của hắn, ta nói tiếp.
“Ngươi lớn tuổi rồi.”
Những lời này thoáng cái đã làm cho Lan lão gia tử thẹn quá hóa giận. Hắn định trở tay đánh tiếp. Ta nhẹ nhàng nhắc tay lên, rồi tát vào mặt hắn một cú trời giáng, châu ngọc đầy đầu thoáng cái đã rớt hơn phân nữa.
Cho nên người Lan gia, thậm chí là Trình Tinh Hà, toàn bộ đều ngây ngẩn cả người.
Bạch Hoắc Hương nhất thời căng thẳng, ý bảo ta mau đi đi! Lan lão gia tử lảo đảo vài bước, sau đó nghiến răng ken két, chạy nhào về phía ta.
"Ta sống hơn một trăm hai mươi tuổi, đây là lần đầu tiên bị người ta..."
Bạch Hoắc Hương rốt cuộc nhịn không được nữa, lớn tiếng hô:
"Lý Bắc Đẩu, không cần đánh, không phải nói với ngươi sao! Không thể dùng nó!”
Nhưng viên dưỡng khí hoàn kia đã bắt đầu làm cho khí huyết cả người ta sôi trào.
Lúc cần dùng để bảo vệ người của mình thì không dùng, vậy thì phải dùng khi nào?
Hơn một trăm hai mươi năm chưa từng thấy? Vậy thì để hôm nay ta cho ngươi thấy.
Hành khí thiên giai tiến vào giám sát quan, ta thấy rõ ràng Lan lão gia tử đang từ hướng tây chạy tới với tốc độ rất nhanh, thậm chí còn nhanh hơn lúc trước. Nhưng trong mắt ta, hành động của hắn như đang được phát chậm.
Ta nhanh chóng tìm được nơi phòng ngự yếu nhất của hắn – đầu gối, rồi nhấc chân đạp một cái.
Hành khí thiên giai bùng nổ, Lan lão gia tử cảm giác được, lập tức xoay người muốn tránh -- nhưng hiện tại hắn không nhanh bằng ta.
Hắn lập tức quỳ rạp xuống trước mặt ta.
Hắn nhìn chằm chằm mặt đất, cả người run rẩy —— giống như không thể tin vào chuyện đang xảy ra.
“Không thể nào, ta là tâm phúc của Lan gia, là tộc trưởng của một trong tứ đại gia tộc... Không thể như thế được...”
Nhưng quả thật hắn đã già rồi.
Ta được lão đầu nhi nuôi lớn, đương nhiên là chẳng muốn bắt nạt người lớn tuổi, nhưng rõ ràng là hắn đang ép ta.
Đồng thời ta cũng hiểu được trên thế giới này, có một số chuyện không phải chỉ cần nhượng bộ là có thể giải quyết.
Lúc này, người Lan gia xung quanh nhìn ta giống như đang nhìn một con quái vật.
Nhưng bọn họ cũng không do dự, cùng nhau nhào về phía ta, muốn bảo vệ đồng thời báo thù cho Lan lão gia tử.
Nhưng lúc này, Lan lão gia tử bỗng nhiên ngẩng đầu, giống như là nhớ tới cái gì đó, chợt nhìn chằm chằm vào ta:
“Tất cả đứng im, ngươi... Ta muốn hỏi ngươi một chuyện!”
…
Ta chau mày lại, hỏi.
“Chuyện gì?”
Lan lão gia tử nhìn chằm chằm ta.
“Ngươi có quan hệ gì với Yếm Thắng Môn?”
Ta bất chợt ngơ ngẩn.
“Yếm Thắng Môn?”
Yếm Thắng Môn là tà ma ngoại đạo, chuyên làm xằng làm bậy, dùng người sống luyện quỷ, ta và bọn chúng nửa cắc cũng chẳng có quan hệ gì.
Nhưng Lan lão gia tử vẫn cứ nhìn ta gắt gao.
“Đúng thế, trên người ngươi rõ ràng là có bí thuật thất truyền của Yếm Thắng Môn!”
Ta càng nghe càng không hiểu, trên người ta có thể có bí thuật gì chứ?
Ta vừa định hỏi cho ra lẽ thì Lan lão gia tử đột nhiên phun ra một búng máu, sau đó bắt đầu ho sặc sụa. Ách Ba Lan không biết chui từ đâu ra, đứng chắn trước mặt ta, trong giọng nói mang theo vài phần cầu khẩn.
“Ca, ta biết tổ gia gia nhà ta không đúng, nhưng ngươi có thể nể mặt ta..”
Lan lão gia tử quả thật rất tàn nhẫn, hơn nữa trong sự kiện của Tiêu Tương lần trước hắn cũng đã kết thù với ta, chớ nói chi tới việc lần này suýt chút nữa là hắn đã rút mất hồn ngũ hành của ta, quả thật có thể xem là thù mới hận cũ dồn chung một lượt.
Nhưng rốt cuộc, hắn vẫn là người nhà của Ách Ba Lan...
Lan Kiến Quốc cũng chạy tới, căng thẳng nhìn ta.
Ta chỉ đành buông lỏng tay ra, nhưng vẫn nhìn chằm vào Lan lão gia tử.
“Ngươi phải nói cho ta nghe rõ ràng chuyện bí thuật!”
Nhưng đúng lúc này, giọng của Tô Tầm lại vang lên.
“Bên ta sắp không chịu nổi rồi!”
Không chịu nổi?
Lúc này ta mới phản ứng lại, nãy giờ bên này chúng ta đánh nhau túi bụi, nhưng sao không thấy Tô Tầm xuất hiện?
Trình Tinh Hà cũng phục hồi lại tinh thần.
“Trời ạ? Thằng nhóc kia còn chưa đi?”
Hắn còn tưởng rằng Tô Tầm thấy nơi này nguy hiểm nên đã bỏ lại chúng ta, còn bản thân thì nhanh chân chạy trước rồi chứ.
Ta thì ngược lại, ta biết Tô Tầm không phải là loại người này.
Ta quay đầu lại nhìn, lúc này mới hít một hơi khí lạnh, vừa rồi không để ý, thì ra người của Tứ Tướng Hội chẳng biết từ lúc nào đã đuổi tới được đây.
Lúc ấy chúng ta hoàn toàn không phát hiện hậu viện bốc cháy, cũng là do Tô Tầm sau khi tránh thoát Kim Ti Ngọc Vĩ Tiên thì chạy sang đó thiết lập trận pháp cản đám người đó lại.