Xương dạ xoa chính là chìa khoá dẫn tới Bạch Hổ cục, nếu bị mất vậy chuyến này không phải là tốn công vô ích sao?
Nhưng ta còn phải cõng Trình Tinh Hà, thật sự không có cách nào đi lấy xương dạ xoa. Chỉ trong một giây chần chừ đó, ta chợt nghe thấy đằng sau có một tiếng xé gió đang ập về phía này.
Ta phân biệt được vị trí, vì vậy nghiêng người tránh đi. Nhưng không ngờ thứ xé gió kia như có linh tính, thế mà lại lập tức đuổi theo. Ta cảm thấy lỗ tai nóng bừng, cơn đau ập tới, liền biết lỗ tai có lẽ đã bị cắt trúng.
Bạch Hoắc Hương vừa thấy ta bị thương, trong mắt hiện hung quang, kéo ta qua rồi ấn tay vào bùa ký thân.
"Tiểu Bạch!”
Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, Bạch Ngọc Tỳ Hưu liền ầm ầm xuất hiện ở phía sau chúng ta.
Trái tim ta lập tức bị xách lên.
“Không phải, ngươi khoan hãy...”
Nhưng Bạch Hoắc Hương căn bản là không để ý tới ta, nàng đẩy ta ra. Chỉ vào Lan lão gia tử lớn tiếng nói:
“Cắn chết hắn cho ta!”
Bạch Ngọc Tỳ Hưu vừa xuất hiện như vậy, thoáng cái đã trấn trụ được đám người Lan gia.
“Là Bạch Ngọc Tỳ Hưu thật ư?”
Năm đó, kể từ khi tổ gia gia bắt sống Kỳ Lân thì trên đời chẳng phải đã không còn linh thú hay sao?
Ách Ba Lan cũng căng thẳng từ dưới đất bò dậy, ta vội vàng kéo Bạch Hoắc Hương.
"Mau gọi Tiểu Bạch trở về!”
Nhưng Bạch Hoắc Hương lại chẳng thèm nghe.
“Ta mặc kệ, lão đầu kia dám hạ tử thủ, ta nhất định không tha cho hắn!”
Ta đâu phải lo cho hắn!
Quả nhiên, Lan lão gia tử vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Bạch Ngọc Tỳ Hưu thì bỗng nhiên lộ ra nụ cười:
“Tốt lắm... Không thể tưởng tượng được còn có thu hoạch ngoài ý muốn.”
Nói xong, hắn liền khoát tay áo.
Người Lan gia cũng đã sớm bình tĩnh lại, Kim Ti Ngọc Vĩ Tiên nhanh chóng quấn lấy Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch đúng là rất lợi hại, nhưng cũng chỉ giới hạn khi đối phó với người khác – người trước mặt này là ai chưa, là kẻ năm đó bắt sống kỳ lân, xử lý thuỵ thú, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú!
Quả nhiên, Kim Ti Ngọc Vĩ Tiên rất nhanh đã trói được Bạch Ngọc Tỳ Hưu. Tuy sức lực của nó rất lớn, cũng trung thành hộ chủ, thế nhưng Kim Ti Ngọc Vĩ Tiên không phải là thứ bình thường nói đứt là đứt, huống chi còn bị nhiều sợi quấn lấy như vậy. Cho nên chỉ trong chớp mắt, tứ chi của nó bị đã bị trói chặt!
Bạch Hoắc Hương sững sốt, lúc này mới muốn gọi Bạch Ngọc Tỳ Hưu trở về, nhưng đã không còn kịp nữa.
Hết cách – ta chỉ đành cõng Trình Tinh Hà chạy qua đó – không thể để Bạch Ngọc Tỳ Hưu rơi vào tay Lan lão gia tử được.
Trình Tinh Hà thân là vật kèm theo, thân bất do kỷ, chỉ có thể gào thét.
“Ngươi muốn đi chết thì bỏ ta xuống rồi hãy đi chứ, đừng có kéo cha ngươi chết chung...”
“Kéo cái đầu ngươi, chẳng phải ngươi nói có chết thì cùng chết sao?”
"Thất Tinh ngươi thay đổi, ngươi bây giờ căn bản là không có dính dáng gì với hai chữ ‘con người’ nữa...”
Thất Tinh Long Tuyền mang theo thần khí chém vè phía Kim Ti Ngọc Vĩ Tiên.
Theo lý thuyết thì binh khí bình thường sẽ không làm gì được Kim Ti Ngọc Vĩ Tiên, nhưng trong truyền thuyết, Thất Tinh Long Tuyền có thể mạnh dần theo chủ nhân, điều này quả thực không sai, sau khi lên địa giai, nó cũng càng ngày càng sắc bén.
Một mớ Kim Ti Ngọc Vĩ Tiên bị cắt đứt một cách nhanh chóng, nhưng lúc này, thứ xé gió kia cũng vẫn đang bám riết không tha.
Lần này không kịp né tránh, mùi máu tươi lập tức bùng lên, tâm lý ta cũng chuẩn bị xong hết rồi, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện —— sao không đau?
Không đợi ta quay đầu lại nhìn thì giọng nói có vẻ ngạc nhiên của Lan lão gia tử cũng vang lên:
“Dựa vào cái gì... Ngươi dựa vào cái gì mà có thể khiến người bên cạnh ngươi đều cam tâm tình nguyện bán mạng cho ngươi?”
Chẳng lẽ Trình Tinh Hà lại thay ta cản chiêu rồi?
Tên kia chẳng phải vừa sợ đau vừa sợ chết sao?
Lúc này, tiếng kêu thảm thiết của Trình Tinh Hà cũng vang lên.
“Đúng là xui tám đời mà, bằng hữu của người ta thì dẫn bạn mình đi phát ta, bằng hữu của ta thì lại dẫn ta lao hố chết...”
Vị trí kia... Nếu không phải Trình Tinh Hà dùng bả vai chắn giúp thì phần cổ của ta nhất định sẽ bị thương!
Trình Tinh Hà nhận ra khí thế của ta không đúng, liền ôm đầu ta như ôm đầu ngựa.
“Sửng sốt cái gì, lão tử đỡ giúp ngươi một đòn miễn phí rồi đó, sao còn không mau chạy đi!”
Nhưng ta lại bất động, chỉ lạnh lùng nhìn Lan lão gia tử:
"Ngươi đánh Ách Ba Lan, làm Trình Tinh Hà bị thương.”
Lan lão gia tử tiếp xúc với ánh mắt của ta, bất giác co rúm lại. Nhưng chính hắn cũng ý thức được mình không nên có phản ứng này, vì vậy lập tức đanh mặt lại.
“Vậy thì làm sao?”
“Nếu ngươi đã đánh bọn họ, vậy thì không thể đánh vô ích..."
Ta đáp:
"Ta không bắt nạt người gia, nhìn ngươi cũng lớn tuổi, lại là tổ gia gia của Ách Ba Lan, ta giảm giá cho ngươi —— xin lỗi hai người bọn họ."
Lan lão gia tử sửng sốt, sau đó chợt cười, như đang nghe phải chuyện gì buồn cười lắm.
"Chỉ bằng ngươi?”
Trình Tinh Hà cũng kéo ta:
"Ngươi điên rồi sao? Chạy mau đi! Không nghe ta nói à?”