Sự thẹn thùng này - ngoại trừ đẹp thì không biết hình dung như thế nào.
Lúc này, Trình Tinh Hà mới lấy lại tinh thần, hít một hơi khí lạnh rồi nói:
“Mẹ ơi, cái chết ập đến đầu rồi mà vẫn còn phát cơm chó cho ta ăn à - hai người các ngươi thật đúng là rất tốt bụng!”
Mà ông cụ Lan nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này cũng trợn mắt cứng lưỡi:
“Ngươi...”
Lúc này đây, viên nhân sâm dưỡng khí này không biết đã được Bạch Hoắc Hương cho thêm cái gì, nhưng chắc chắn rất là mãnh liệt, vừa muốt xuống, một cỗ khí tức trực tiếp rơi xuống đan điền, giống như là mở cửa xả lũ lụt, nó đột phá rất nhiều cửa ải mà trước kia không thể vượt qua!
Ta nhìn ông cụ Lan, bỗng nhiên mỉm cười:
“Sống nhiều năm như vậy, con cháu tự có cách hạnh phúc của con cháu, ngươi không hiểu sao?”
Biểu cảm của ông cụ Lan đột nhiên dữ tợn, lập tức siết chặt nắm đấm, nhưng lúc này, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm ta bỗng nhiên thay đổi:
“Hình như ngươi khác với vừa rồi...”
Sau đó, hắn mới hoàn toàn phản ứng lại, lớn tiếng nói:
“Không hay rồi... Khí tức của hắn thay đổi, lại thêm một lớp đuôi ngọc tơ vàng!”
Giống như trước đó, vô số đuôi ngọc tơ vàng ùn ùn kéo đến muốn rơi vào trên người bọn ta, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Thần khí Thủy Thiên Vương dẫn đầu, tay trừ tà siết chặt, chỉ nghe tiếng “rắc” vang lên, đuôi ngọc tơ vàng trong nháy mắt nổ tung, mảnh vụn mang theo tiếng xé gió bay ra bốn phương tám hướng, hành khí Thiên cấp của Lão Hải cuồn cuộn không ngừng vượt gấp lên trước, ta chắn ở trước Bạch Hoắc Hương, giơ tay lên, trực tiếp bắt lấy những đuôi ngọc tơ vàng kia.
Đuôi ngọc tơ vàng quả thật rất nhanh, nhưng hành khí Thiên cấp đã lên tới giác quan giám sát thì đuôi ngọc tơ vàng kia ở trong mắt ta chỉ chậm như một hành động vậy.
Ta nghe thấy một âm thanh hít khí lạnh - người nhà họ Lan chưa từng thấy qua, có người có thể thẳng tay bắt lấy đuôi ngọc tơ vàng như bắt cá thế này, ngay cả ông cụ Lan cũng sửng sốt:
“Thần khí... tay trừ tà?”
Không chỉ bắt được đuôi ngọc tơ vàng, ta kéo về phía sau, những người khống chế đuôi ngọc tơ vàng cũng lập tức bị kéo ra khỏi rừng cây.
Phải biết rằng, người nhà họ Lan nổi danh với sức mạnh lớn vô cùng, ta cũng không nghĩ tới có một ngày, một mình ta kéo co với nhiều người của nhà họ Lan như vậy mà vẫn có thể thắng.
Ách Ba Lan bỗng chốc vui mừng lên:
“Ca!”
Nhưng ánh mắt của hắn lập tức buồn đi:
“Xin lỗi, đều là bởi vì ta...”
“Chuyện này không liên quan đến ngươi.”
Ta nhìn về phía ông cụ Lan:
“Hơn nữa... Đã quen biết với ta còn có thể bị người ta bắt nạt sao? Ngay cả người nhà của ngươi cũng không được.”
Ông cụ Lan nhìn chằm chằm ta, đôi mắt gần như bốc hỏa, nhưng hắn ta lại lộ ra một nụ cười vô cùng khiếp người, còn liên tục gật đầu:
“Được... Ta cũng muốn nhìn xem, Mã Nguyên Thu rốt cuộc có nhìn lầm người hay không...”
…
Mã Nguyên Thu nhìn lầm?
Ý gì đây?
Nhưng không đợi ta hỏi thì Lan lão gia tử đã có hành động trước, lao nhanh về phía ta.
Ta nhìn thấy... Dường như hắn vừa móc thứ gì đó ra từ phía sau.
Ách Ba Lan vừa nhìn thấy thứ trong tay Lan lão gia tử thì lập tức đổi sắc, hô to.
"Ca, mau tránh ra! Tổ gia gia ta làm thật đó, cho dù ngươi có Tru Tà Thủ thì cũng không phải đối thủ của hắn đâu!”
Lan Kiến Quốc cũng thẳng mắt:
“Gai Kỳ Lân Thứ. Lý Bắc Đẩu, chạy mau!”
Gai kỳ lân là cái gì?
Lan Hồng Mai vừa rồi bị Kim Ti Ngọc Vĩ Tiên đánh ngã cách đó không xa, lúc này chỉ thấy hắn vừa ôm mặt vừa nhỏ giọng nói.
“Ca ca của ân công, ta khuyên ngươi chạy nhanh đi —— ngươi biết tổ gia gia ta trước kia từng bắt sống Kỳ Lân chứ? Đó là thứ tổ gia gia làm từ răng kỳ lân, trên đời này không có thứ gì mà nó chém không đứt.”
Bạch Hoắc Hương cũng kéo ta lại.
"Lý Bắc Đẩu, dược hiệu của nhân sâm dưỡng khí hoàn tuy mạnh nhưng suy cho cùng cũng chỉ là thứ bổ sung lúc cấp bách. Ngươi tuyệt đối không được tiêu hao hành khí quá mức, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.”
Mẹ nó, ta biết ngay là trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí mà.
"Nghiêm trọng cỡ nào?”
Bạch Hoắc Hương thấp giọng nói:
“Ngươi biết gan phượng hoàng không? – trong thuốc có một ít. Nói chung chính là tát ao bắt cá.”
Gan phượng hoàng... Nếu ta nhớ không nhầm thì gan khổng tước chính là thứ tốt nhất để giết người diệt khẩu của dân đi phượt. Vậy thứ gọi là gan phượng hoàng này chẳng lẽ là phiên bản 2.0 của gan khổng tước?
Tát ao bắt cá? Lòng ta trầm xuống, chẳng lẽ nói nếu như lần này ta dùng hành khí quá liều thì sau này sẽ không dùng được nữa?
Trình Tinh Hà đang trên lưng ta bỗng ‘hey’ một tiếng.
“Đó chẳng phải giống với doping sao? Thất Tinh ngươi nghe ta nói – chạy nhanh đi, để lại rừng cây thì lo gì sau này không có củi đốt?”
Nghe vậy, ta lập tức cõng Trình Tinh Hà chạy về phía sau, nhưng vừa mới chạy thì ta lại sức nhớ -- mẹ nó, xương của dạ xoa vẫn còn ở đây!