Ách Ba Lan dứt khoát cắt ngang lời ông cụ Lan:
“Ông cố, ngài thử hỏi những người khác trong nhà họ Lan chúng ta xem, Hồng Mai! Lần trước Hồng Mai nhìn thấy quần tây của tỷ tỷ ta cũng muốn mặc vào thử, hắn hoàn toàn không thích cái cần sa mà nhà đã sắp xếp sẵn kia, thứ hắn thích là ưỡn ngực đi hiên ngang giữa đường phố!”
Lan Hồng Mai bỗng khẩn trương lên, lập tức nháy mắt với Ách Ba Lan, ý là ngươi muốn nói thì nói mình ngươi đi, kéo theo ông đây làm gì?
Nhưng Ách Ba Lan chỉ coi như không nhìn thấy:
“Hồng Mai, cha của ta, cùng với đời đời người nhà họ Lan đều phải bấm bụng chịu đựng như thế, chịu đựng đến bây giờ đã mấy trăm năm rồi, ông cố, trước kia ngài lúc bấm lỗ tai, bó cho chân nhỏ lại là cam tâm tình nguyện sao?”
Ông cụ Lan bỗng chốc bị những lời này trấn trụ.
“Đồ không có tiền đồ, những thứ này...”
Một lúc lâu sau, ông cụ Lan mới lấy lại tinh thần, tức giận đến nỗi hoảng hốt, nói năng lộn xộn:
“Đều là vật ngoài thân, ngươi có biết không, bảo vệ Bạch Hổ cục mang đến cái gì cho nhà họ Lan chúng ta? Nhà họ Lan chúng ta quan trọng nhất là vinh quang của Vũ tiên sinh, danh vọng của tổ tiên, tổ tiên nhà họ Lan chịu ấm ức còn không phải là vì con cháu đời sau sao, chút ấm ức này đáng...”
Nhưng Ách Ba Lan lớn tiếng nói:
“Đã như vậy, danh vọng kia, năng lực người xem phong thuỷ, uy vọng của Vũ tiên sinh, vinh dự của tổ tiên gì đó, ông cố, ngài nói cho con biết, cái nào không phải vật ngoài thân chứ? Ngài luôn miệng nói là tốt cho chúng con, ngài đã bao giờ hỏi chúng con có muốn hay không muốn chưa!”
Nơi này trong nháy mắt yên tĩnh như tờ - người nhà họ Lan mai phục trong rừng trúc dường như hô hấp cũng tạm thời ngưng trệ.
Những lời này, hắn giấu ở trong lòng không biết đã bao lâu rồi.
Trình Tinh Hà thấp giọng nói:
“Đừng nhìn thằng nhóc này mặc váy đái, thắt tóc – lại là một người đàn ông.”
Đúng vậy, con người sống cả đời, cỏ sống một mùa thu, vì sao phải bấm bụng chịu đựng? Không thể chiếm được cả hai thì chỉ cần chọn cái mình thích là được, cuộc sống của riêng mình phải tự mình làm chủ.
“Đều là ngươi...”
Cả người ông cụ Lan rẩy, không biết nên nói cái gì cho phải, suy nghĩ cả hồi lâu, hắn mới quay đầu lại bỗng nhiên trừng mắt nhìn ta:
“Nguyệt Nguyệt từ nhỏ đã nghe lời, những thứ tà đạo phản môn này đều là học theo ngươi đúng không?”
Nói xong, hắn ta quay mặt, cắn chặt răng, một tay muốn chộp tới Thiên Linh Cái của ta, Ách Ba Lan đứng lên muốn ngăn cản, Lan Kiến Quốc muốn kéo hắn lại nhưng hoàn toàn không kéo được.
Ta lập tức lớn tiếng nói:
“Thằng nhóc nhà ngươi có bị ngu không đấy, đừng qua đây!”
Ta là không muốn bị ông cụ Lan chộp thành kẻ ngốc, nhưng ta càng không muốn Ách Ba Lan vì ta mà chịu bất kỳ uất ức nào!
Thật ra ta không phải là một người thích biểu đạt, nhưng cũng giống như hắn coi ta là anh trai, ta cũng thật sự coi hắn là em trai.
Nếu chuyện này lỡ tay làm tổn thương hắn - ta thà đánh vào đầu ta còn hơn.
Nhưng ông cụ Lan đã có chuẩn bị từ trước, một tay đã lật ngược Ách Ba Lan lại, thân thể Ách Ba Lan yếu ớt giống như bông lúa trong vụ thu hoạch, hắn lập tức bay ra ngoài thật xa.
Mà đúng lúc này, ta cảm giác được, một tiếng xé gió sắc bén vang lên từ phía sau ta, là Bạch Hoắc Hương bắt được cơ hội này, nàng thổi ra một cây kim châm về phía ông cụ Lan.
Trái tim ta nhảy dựng lên, lập tức nhìn về phía Bạch Hoắc Hương:
“Ngươi đừng xen vào...”
Chẳng phải bình thường nàng rất thông minh? Chẳng lẽ còn nhìn không ra, tính tình của ông cụ Lan này nóng nảy cỡ nào? Nếu như hắn mà làm ầm lên thì nàng sẽ gặp hoạ lớn thế nào chứ!
Quả nhiên, thân thể ông cụ Lan gần như không nhúc nhích, hắn nghiêng mặt, kim châm kia đã bị bay ngang qua:
“Vốn dĩ chuyện này không liên quan gì đến nhà họ Bạch các ngươi...”
Nhưng Bạch Hoắc Hương giả vờ điếc tai không nghe thấy, một đôi mắt dịu dàng như nước mùa thu bình tĩnh nhìn ta, ánh mắt phản chiếu gương mặt của ta:
“Lý Bắc Đẩu, nhắm mắt lại.”
Cái gì? Giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn muốn ta nhắm mắt lại?
Mà bản thân Bạch Hoắc Hương cũng nhắm mắt lại rồi đột nhiên hôn lên miệng ta.
Ta thoáng chốc sửng sốt, nhìn hàng lông mi dày đậm kia phủ xuống, trực tiếp vọt tới trước mắt ta.
Hương vị này rất quen thuộc - ngọt ngào mềm mại xen lẫn một chút tươi mát và cay đắng.
Trái tim ta lập tức nhảy dựng lên, trước mắt của ta đã trở nên trắng xoá.
Cảm giác này...
Nhưng ngay sau đó, ta cảm thấy có một cái gì đó từ miệng nàng lọt vào miệng ta.
Viên nhân sâm dưỡng khí.
Hơn nữa... khí tức của viên nhân sâm dưỡng khí này... dường như còn mạnh mẽ hơn trước kia!
Nàng ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn ta, khuôn mặt đỏ bừng, còn cố ý nhìn sang chỗ khác.
Nàng thực sự trông rất đẹp.