Nhưng ông cụ Lan rất thận trọng, sợ là đêm dài lắm mộng, một tay giơ ra muốn đánh lên thiên linh cái của ta.
Lan Kiến Quốc rõ ràng là muốn ngăn cản, nhưng lúc này có một người đột nhiên xông qua, trực tiếp chắn trước mặt ta, cái tay kia đã sắp rơi lên đầu của hắn.
Vừa nhìn rõ người tới, sắc mặt ông cụ Lan thay đổi, nháy mắt đã thu tay về, còn làm bản thân lảo đảo, nổi giận gào lên:
“Làm liều!”
Người tới chính là Ách Ba Lan.
Lan Kiến Quốc cắn răng, lúc này mới quay mặt lại:
“Nguyệt Nguyệt, đây là chuyện lớn, ngươi không thể tùy hứng!”
Nhưng Ách Ba Lan vẫn chắn ở trước mặt ta không động đậy:
“Tỷ, bọn họ tin tỷ, bởi vì tỷ là tỷ của ta, tỷ làm ra loại chuyện này, sau này ta còn mặt mũi nào đối mặt với ca của ta?”
Lan Kiến Quốc cau mày, muốn kéo Ách Ba Lan về:
“Ăn nói lung tung cái gì đấy, ca của ngươi chết từ lâu rồi!”
Nhưng Ách Ba Lan nhất quyết không tránh:
“Ta mặc kệ, hắn chính là ca của ta…”
…
“Bốp!”
Lại là một tiếng vang thật lớn, rơi thẳng vào khuôn mặt của Ách Ba Lan khiến gương mặt thanh tú của hắn ngay lập tức sưng lên - trông có vẻ còn mạnh tay hơn so với lúc nãy đánh Trình Tinh Hà.
Những sợi dây thừng đuôi ngọc tơ vàng trên người vừa siết lại, ta vừa cảm thấy Tô Tầm ở bên cạnh hơi giãy dụa, ánh mắt nhìn chằm chằm Ách Ba Lan khỏi phải nói lo lắng cỡ nào.
Nhưng lo lắng cũng vô dụng, bọn ta đều chỉ là những con kiến đang bò trên sợi dây thừng, ai cũng không thoát được.
Lan Kiến Quốc vô cùng đau lòng, nàng lập tức ôm Ách Ba Lan vào lòng:
“Nguyệt Nguyệt, sao ngươi lại tự làm khổ mình như vậy chứ, tỷ cũng biết tình cảm yêu mến của ngươi dành cho Lý Bắc Đẩu, làm sao mà tỷ….”
Nói đến đây, mặt nàng đỏ lên, vội vàng sửa lời nói tiếp:
“Nhưng hắn là người phá cục, lần này hắn tới chính là muốn phá hỏng Bạch Hổ cục mà chúng ta đã bảo vệ suốt mấy trăm năm, chẳng lẽ trong lòng ngươi còn không rõ sao? Sao lại còn náo loạn với ông cố!”
Ông cụ Lan cũng tức giận đến mức cả người run rẩy, cả người toàn vòng vàng đụng chạm leng keng.
Nhưng Ách Ba Lan lại há miệng, nhổ ra một ngụm máu, cắn răng nói:
“Bạch Hổ cục, Bạch Hổ cục, từ bé đến giờ thứ ta hận nhất chính là cái Bạch Hổ cục chó má đó!”
Một lời này vang động cả núi sông, ta cảm giác được, ngay cả những người của nhà họ Lan đang mai phục sâu trong rừng cây để cầm sợi dây thừng đuôi ngọc tơ vàng cuốn lấy bọn ta cũng đều khẽ giật mình.
Không một ai dám nói ra những lời như vậy.
Một bàn tay của ông cụ Lan giơ lên, chiếc vòng vàng trên tay lúc lắc:
“Ngươi vừa mới nói gì…”
Ách Ba Lan ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của ông cụ Lan, lớn tiếng nói:
“Không sai, các ngươi biết tại sao ca ca ta lại phải phá cục không? Là ta bảo hắn tới phá đấy!”
Sắc mặt Lan Kiến Quốc tái mét, vừa quay lại nhìn ông cụ Lan, vừa len lén kéo kéo Ách Ba Lan, nhưng Ách Ba Lan hoàn toàn mặc kệ, hất Lan Kiến Quốc ra, nói tiếp:
“Từ bé đến lớn, ta ghét nhất chính là mặc đồ nữ - trong khi những đứa trẻ cùng tuổi có thể chơi ô tô, chơi Transformer thì ta chỉ có thể chơi búp bê Tây Dương, đan áo len, đan áo cho lông cho búp bê, mẹ nó! Lớn lên, ta không dám nói một lời nào, cũng không dám để cổ lộ ra ngoài dù chỉ một ít, các người có biết là bọn họ đều cười ta, gọi ta là yêu quái không! Ta không muốn làm yêu quái! Ta chỉ muốn…”
Ách Ba Lan giống như bộc lộ hết những lời đã kìm nén ở trong lòng rất nhiều năm:
“Ta chỉ muốn sống cuộc sống tự do tự tại, muốn làm một người bình thường, muốn kết hôn cùng với người mà ta yêu! Dựa vào cái gì, những người khác sinh ra thì có thể trải qua những ngày tháng bình thường, còn ta thì không thể, chỉ vì cái Bạch Hổ cục đó sao?”
Ánh mắt hắn vừa nồng nhiệt vừa kiên quyết, một người đàn ông thật sự mới có kiểu ánh mắt này.
Bàn chân ông cụ Lan tê rần lảo đảo, rõ ràng là tức giận đến nỗi huyết áp tăng lên, ngay tức thì có một người từ trong rừng trúc lao ra, đỡ lấy ông cụ Lan:
“Ông cố, ngài hãy giữ gìn sức khoẻ, ngài đã quên lần trước mạch máu của ngài...”
Ta cũng biết người này, một bộ dáng xinh đẹp động lòng người, mặc áo khoác lông thú và đeo giày cao gót, mái tóc dài uốn xoăn - là Lan Hồng Mai mà lần trước ta cứu ra từ chỗ giao nhân.
Ông cụ Lan giơ tay lên, đôi mắt nhắm hờ, dùng sức kiềm chế hô hấp:
“Phản... Nguyệt Nguyệt, phản rồi...”
Tiếp theo, hắn mở mắt ra, liền mắng:
“Lan Như Nguyệt, ngươi biết không, tổ tiên của nhà họ Lan chúng ta đã chảy biết bao nhiêu máu mới bảo vệ được Bạch Hổ cục? Đời đời tổ tiên nhà họ Lan chúng ta đã chịu biết bao nhiêu ấm ức, thế chẳng phải đều là vì muốn đời đời kiếp con cháu nhà họ Lan sinh sôi nảy nở, hưởng phúc trường tồn sao? Chúng ta là vì ai, anh không có lòng người sao? Tại sao đến lượt ngươi, chỉ vì lợi ích của bản thân mà muốn làm cơ nghiệp tổ tiên nhà họ Lan chúng ta để lại...”
“Không riêng gì ta!”