Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 1149 - Chương 1149: Dấu Tay

Chương 1149: Dấu Tay

Bạch Hoắc Hương trợn mắt, lập tức lớn tiếng nói:

“Lý Bắc Đẩu, tránh ra, hắn ta muốn rút hồn!”

Rút hồn?

Da đầu ta lập tức tê dại.

Con người có ba hồn bảy vía, một là Thiên hồn, chủ sinh mệnh, một là Địa hồn chủ dục vọng, một là Ngũ Hành hồn, chủ trí tuệ. Nếu như Thiên hồn bị rút đi, người sẽ chết, Địa hồn bị rút đi, cử chỉ của người sẽ xảy ra vấn đề, còn Ngũ Hành hồn bị rút đi, vậy người sẽ biến thành kẻ ngốc không có trí khôn.

Có một số người thiểu năng ngu đần chính là vì không có Ngũ Hành hồn.

Mà rút hồn cũng không phải cái người bình thường có thể làm được, phải là Thiên cấp và Chuẩn Thiên cấp, nhưng cho dù là có năng lực này cũng có thể lỡ tay làm tổn thương Địa hồn và Thiên hồn, đến lúc đó ta sẽ trực tiếp thẳng chân trợn mắt, đi trình diện mắt hồ ly rồi.

Ông cụ Lan ngâm nga nói:

“Ồ, từ lâu ta đã nghe nói bên cạnh ngươi có Quỷ y xuất thân từ nhà họ Bạch, danh bất hư truyền, đúng là không làm mất mặt thằng nhóc kia. Có điều ngươi yên tâm, họ Lan ta sống hơn một trăm hai mươi năm tuổi, về điểm chính xác vẫn phải có.”

Trình Tinh Hà sững sờ:

“Cái gì? Lão già chết tiệt nhà ngươi, lần trước ngươi đã làm đồng lõa cho họ Mã, lần này còn muốn biến Thất Tinh thành kẻ ngốc. Ngươi sống lớn tuổi như vậy rồi mà lương tâm đều đặt trong bụng chó…”

Nhưng Trình Tinh Hà còn chưa nói xong, ngay tức thì ta đã cảm nhận được một tiếng xé gió bắn qua bên này, trong lòng trĩu xuống, muốn ngăn cản nhưng cơ thể bị trói chắc chắn như vậy, hoàn toàn không cử động được. Chỉ nghe thấy một tiếng “bốp”, nháy mắt lời nói của Trình Tinh Hà đã bị cắt ngang, trên mặt hắn từ từ phồng lên dấu năm ngón tay.

Dấu tay này rất ngay ngắn, còn có một vết nhẫn vàng, giống hệt cái trên tay của ông cụ Lan!

Nhanh quá…

Ta chỉ cảm thấy tay của ông cụ Lan hoàn toàn chưa từng rời khỏi cằm của ta, một phát kia làm sao đánh ra, còn nhanh hơn cả Sát!

Lan Kiến Quốc cũng ngẩn người, vội vàng nói:

“Ông cố, ngài đừng nổi giận, tức giận hại thân thể không đáng.”

Tô Tầm nhỏ giọng nói:

“Tốc độ và lực tay này… Thiên cấp cũng chưa chắc có thể né tránh được.”

Nhưng ta bẩm sinh to gan, không những không sợ, ngược lại một ngọn lửa đã xông lên huyệt Thái Dương, lão già chết tiệt này, con mẹ nó, ngươi dựa vào cái gì mà đánh người của ông đây?

Ông cụ Lan mỉm cười nhìn Trình Tinh Hà, thong thả ung dung nói:

“Ngươi cũng đừng không phục… đều là người của tứ đại gia tộc, ngươi thì hay rồi, vừa ăn cắp vừa la làng, biển thủ, làm mất hết mặt mũi của tổ tông rồi. Một trưởng bối như ta, dạy dỗ ngươi thay tổ tông nhà họ Trình các ngươi cũng là chuyện trong bổn phận, không cần cảm ơn ta thay bọn họ.”

Nói đến đây, ông cụ Lan giống như nhớ ra cái gì đó, hắn nói tiếp:

“Có điều cũng khó trách, nhà họ Trình các ngươi sống không quá hai mươi lăm tuổi, có người sinh không có người nuôi, cũng có thể hiểu được.”

Lời này thật sự bỗng chốc đã chọc trúng chỗ đau của Trình Tinh Hà, sắc mặt hắn lập tức càng khó coi hơn.

Ta nói ngay:

“Trình Tinh Hà, đừng nghe lão già này cậy già lên mặt… Sợ là hắn ta lớn tuổi rồi, tuổi già lẩm cẩm, bản thân là người thế nào thì tự biết, người khác nói là nói điêu, chỉ có bản thân mình mới biết trọng lượng của bản thân là bao nhiêu.”

Vừa nghe câu này, Trình Tinh Hà đã hé miệng cười rồi, hắn bị đánh tới chảy máu miệng.

Sắc mặt ông cụ Lan cũng chợt thay đổi, cả đời này hắn ta không phục nhất chính là già.

Lan Kiến Quốc bỗng luống cuống, thầm véo tay của ta, ý là bảo ta đừng chọc giận ông cố của nàng.

Ta giãy tay ra khỏi tay của nàng, đã thấy sắc mặt ông cụ Lan xìu xuống, nở nụ cười u ám đe dọa:

“Ngươi nói ta già rồi? Nhưng hết cách, ngươi trẻ tuổi khỏe mạnh nhưng ngươi chỉ có thể bị một người già rút hồn thôi… Yên tâm, nhà họ Lan bọn ta tốt bụng nhân hậu, đến lúc đó sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.”

Lan Kiến Quốc siết chặt nắm đấm, hơi không nhịn được:

“Ông…”

Ta đã được thưởng thức thực lực của ông cụ Lan, hắn ta chắc chắn làm được.

Ông cụ Lan muốn rút Ngũ Hành hồn của ta… là vì ta là người phá cục duy nhất, hắn ta không dám tùy tiện giết ta nhưng hắn ta muốn khống chế ta - rút Ngũ Hành hồn của ta, khiến ta biến thành cái xác không hồn, vậy thì dễ khống chế rồi!

Ta cũng từng thấy không ít kẻ ngốc, mùa đông không mặc quần chạy lông nhông khắp phố, mùa hè vừa ăn vừa nôn cạnh thùng rác, biến thành kẻ ngốc, mẹ nó vậy không phải còn đáng sợ hơn chết à?

Thế là ta không nói hai lời, một tay lặng lẽ tích lũy thần khí, nhưng lúc trước mới dùng chiêu này đối phó với quỷ hoạ bì tiên nên đã tiêu hao hết hành khí, cũng không có thời gian ăn viên nhân sâm dưỡng khí nên hành khí ra vô cùng chậm chạp.

Đúng là đen như chó…

Mười phút, cho dù cho ta mười phút cũng đủ rồi…

Bình Luận (0)
Comment