Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 1148 - Chương 1148: Bị Trói

Chương 1148: Bị Trói

Mới ra khỏi cửa thì nghe thấy đám người của Tứ Tướng hội kia đã chen vào trong sảnh chính, chỉ là bọn họ khí thế hung hăng nên lập tức đã bị những bác gái mất con trai kia chặn lại, hỏi bọn họ đến làm gì, hôm nay quán trọ này muốn xử lý tà ma nên không kinh doanh.

Nhân lúc các bác gái giữ chân bọn họ lại, một tay của Lan Kiến Quốc chống qua bức tường thấp, dẫn bọn ta trèo ra khỏi quán trọ, đi lòng vòng một hồi thì đã đến một chỗ yên tĩnh.

Ách Ba Lan vác xương Dạ Xoa kia, thở hổn hển, lúc này mới ngồi xổm xuống đất, lau mồ hôi trên trán liên tục, Tô Tầm giống như đã lấy hết dũng khí mới dám đưa một cái khăn tay cho Ách Ba Lan.

Không hổ là Động Tử, thời buổi này cũng chỉ có hắn là còn dùng khăn tay.

Ách Ba Lan lau mồ hôi, quay đầu nói:

“Tỷ, may nhờ có tỷ, nếu không… Ài, không đúng, tỷ, tỷ từng đến Hưng Long cung buôn bán khi nào, tại sao ta lại không biết?”

Cái quái gì thế?

Một dự cảm không lành lập tức dâng lên, ta lập tức biết ngay là chuyện gì rồi, sau đó nhìn về phía Lan Kiến Quốc:

“Ta bảo sao…”

Quả nhiên, Lan Kiến Quốc hít một hơi, con mắt tràn đầy khí khái hào hùng nhìn về phía ta, trong ánh mắt giống như hơi áy náy:

“Lý Bắc Đẩu, rất xin lỗi.”

Ngay trong nháy mắt này, tiếng xé gió vang lên từ bốn phương tám hướng, vô số đuôi ngọc tơ vàng đã quấn về phía bọn ta.

Đuôi ngọc tơ vàng của nhà họ Lan vốn đã nổi tiếng, lần này rõ ràng là đã chuẩn bị tốt vòng vây, sau lưng không biết có bao nhiêu người của nhà họ Lan.

Một mình ta có thể còn miễn cưỡng vùng vẫy được một lát, nhưng bây giờ người bên cạnh nhiều như vậy, Trình Tinh Hà lại suy yếu, Bạch Hoắc Hương lại là cô gái, cho dù có Hạng Vũ ở đây chắc cũng không thể nào trốn thoát được.

Ta bảo vệ Trình Tinh Hà và Bạch Hoắc Hương, cả người lập tức căng thẳng - người của nhà họ Lan đến rất nhiều, bọn họ vừa ra tay, ta đã bị đuôi ngọc tơ vàng trói tới giống như Pha-ra-ông.

Năm đó Lão Lan cầm đầu săn giết Kỳ Lân cũng chỉ ra tay một mình, bây giờ đối phó với ta lại dốc hết toàn lực, bày trận sẵn sàng đón địch như vậy, đúng là rất coi trọng ta nha.

Ngoài mặt thì Lan Kiến Quốc không thể hiện ra vui buồn nhưng thực ra lại quay mặt sang hướng khác, cố ý không nhìn cảnh tượng này.

Ách Ba Lan vác xương Dạ Xoa bị gạt sang một bên, là người tự do duy nhất.

Một tiếng vỗ tay vang lên, một bà cụ đeo dép gót ngọc cao ba tấc, cả người mặc gấm vóc bước ra từ phía sau rừng trúc.

Không, lão già ấy chính là ông cụ nhà họ Lan.

Hắn vẫn giống lần trước, cả đầu đều là trang sức quý, một tay đeo hộ giáp vàng và vòng vàng vỗ lên vai của Ách Ba Lan, mỉm cười nỏi:

“Nguyệt Nguyệt, lần này ngươi làm rất tốt.”

Trình Tinh Hà còn ở trên lưng ta, bị trói khiến bọn ta trở thành Pha-ra-ông liền thể, nghe thấy câu này, hắn lấy lại tinh thần chửi bới:

“CMN, ta bảo sao bọn họ đuổi theo được tới chỗ chúng ta, thì ra là có nội gián.”

Tô Tầm cũng không thể tin được, nhìn Ách Ba Lan.

Lúc này Ách Ba Lan vừa phản ứng lại, gào lên với Lan Kiến Quốc:

“Tỷ, ông cố là có ý gì?”

Một tay Lan Kiến Quốc nhét trong túi quần tây, cúi đầu xuống, lúc này mới trầm giọng nói:

“Lúc ngươi đi… tỷ đã đeo máu Thanh Phù lên người ngươi.”

Ta nói mà!

Lần trước bọn ta đến Thiên Sư Phủ trộm mật quyển, tên họ Hàn kia đã dùng máu Thanh Phù để theo dõi bọn ta, trong ngành có thể gọi đây là GPS.

Ban đầu Ách Ba Lan trốn ra được khỏi nhà họ Lan tới tìm bọn ta, thì ra là do ông cụ Lan cố tình thả hắn để gài tai mắt bên cạnh bọn ta.

Nhất cử nhất động của bọn ta đều nằm trong lòng bàn tay của người nhà họ Lan, cho nên một khi thật sự chạm đến Bạch Hổ cục mà nhà bọn họ trông coi thì sẽ xuất hiện ngay lập tức.

Ách Ba Lan nghe hiểu rồi, sắc mặt lập tức trắng bệch, giơ tay muốn cào lên người, nhưng Lan Kiến Quốc đã kéo tay của hắn lại, lắc đầu, ý là dựa vào bản thân căn bản không thể làm sạch được máu Thanh Phù kia.

Ông cụ Lan cười “khà khà”, hắn ta vẫn giống như danh môn khuê tú của xã hội cũ, lấy khăn gấm che miệng, nói như thể nhìn thấy động vật nhỏ đáng yêu gì đó:

“Nguyệt Nguyệt, ông cố biết, đứa trẻ như con bẩm sinh có tính trung thần nghĩa sĩ, ông cố cũng là muốn tốt cho nhà họ Lan chúng ta, càng là muốn tốt cho con… Sau này con sẽ hiểu, sẽ cảm ơn ông cố thôi.”

Dứt lời, ông cụ Lan bước về phía ta, một tay nâng cằm của ta lên, trên móng tay dài kia còn có vết hoa phượng tiên.

Ánh mắt của hắn ta không còn giống bà cụ mặt mũi hiền lành, mà là vẻ tàn nhẫn sâu lắng, giống như một ao tù nước đọng.

Một tay khác của hắn ta muốn trực tiếp phủ lên đầu ta.

Bình Luận (0)
Comment