Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 1147 - Chương 1147: Chuyện Đã Bị Tiết Lộ

Chương 1147: Chuyện Đã Bị Tiết Lộ

Với tính cách của nàng, ngay cả giếng Ly Long nàng còn dám xuống, lần này không thể nào không đi xem náo nhiệt.

Nghĩ như vậy, bọn ta đã mở cửa ra, vừa mở ra ta lập tức sững sờ.

Trong phòng lại có thêm một người quen - một thanh niên tuấn tú có thể tham gia vào nhóm nhạc thần tượng, mặc đồ vest đeo giày da, phong thái hơn người, vóc dáng cao to đứng thẳng, cả người toát lên hơi thở quý tộc.

Bạch Hoắc Hương đang cảnh giác nhìn nàng, sau lưng thì canh giữ đồ của ta rất chặt chẽ, mặc dù đầu ngón tay mảnh mai che khuất dưới ống tay áo, nhưng có thể nhìn ra, một nắm kim châm sẵn sàng chờ thời cơ bay ra.

Vừa thấy ta, lúc này nàng mới yên tâm:

“Cuối cùng ngươi cũng về rồi!”

Dứt lời, nàng lén lút ra hiệu bằng mắt cho ta, ý là người trước mặt này rất đáng nghi.

Ách Ba Lan thì lại sửng sốt:

“Tỷ?”

Lan Kiến Quốc.

Bạch Hoắc Hương chưa từng gặp Lan Kiến Quốc, vừa nghe Ách Ba Lan gọi như thế thì cũng hơi sững sờ.

Nhìn thấy bọn ta, trước mắt Lan Kiến Quốc cũng sáng lên, vỗ vai của Ách Ba Lan trước, sau đó nhìn về phía ta:

“Lý tiên sinh, dạo này khỏe không?”

Ta chỉ đành gật đầu, trong lòng tự nhủ sao nàng có thể tìm được tới nơi này?

Ách Ba Lan kích động xong, cũng nhớ ra chuyện này, vội vàng hỏi:

“Tỷ, sao tỷ lại đến đây?”

Lan Kiến Quốc trả lời:

“Ta đến để bí mật thông báo tin tức, e là hiện giờ mấy người các ngươi đang gặp chút nguy hiểm.”

Nguy hiểm?

Lan Kiến Quốc nói xong, một tay nhét vào túi quần tây, một tay khác trực tiếp vén rèm cửa sổ ra:

“Ngươi xem.”

Mấy người bọn ta vừa nhìn thì lập tức sững sờ:

“Đây là…”

Người của Tứ Tướng hội đến rồi.

Không chỉ Tứ Tướng hội, ngay cả ông cậu Tề Bằng Cử của Trình Tinh Hà cũng ở trong đó, cả đám đều rất tức giận.

Cách khung cửa sổ cũng nghe thấy lão Chúc la hét:

“Ta đã nói với các ngươi từ lâu, Lý Bắc Đẩu không phải thứ tốt gì… Hắn chắc chắn là có tư lợi, muốn một mình chiếm lấy Tứ Tướng cục.”

“Đúng, trước kia ta đã cảm thấy thằng nhóc đó mặt mày gian xảo, ngươi nói xem, sao Thủy tiên sinh lại nhìn trúng hắn chứ?”

“Suỵt, ta có bạn bè ở Thiên Sư Phủ, nói cho các ngươi biết một tin đồn… Lý Bắc Đẩu này chính là người phá cục của Thanh Long cục và Chu Tước cục!”

Trời ạ, chuyện này cũng bị tiết lộ ra rồi?

“Cái gì?”

Nghe vậy, trên cái đầu trọc lóc của Chúc Ngốc Tử đều sắp nổ tung ra rồi:

“Hay lắm, là tội nhân phá cục vậy mà còn vào Tứ Tướng hội, con mẹ hắn không phải là ném đá giấu tay à? Đợi bắt được thằng nhóc khốn nạn này, ta không băm hắn thành tám mảnh thì ta theo họ hắn luôn!”

Mấy người ở phía sau không nghe còn đỡ, vừa nghe thế thì đều bày ra biểu cảm rất kỳ quái, rõ ràng đã nhớ ra chuyện lần trước Chúc Ngốc Tử nhận thua dưới tay của ta.

Bản thân Chúc Ngốc Tử cũng phản ứng lại, nghiến răng nghiến lợi, luôn miệng nói lần này phải rửa sạch nỗi nhục cũ.

Vừa thấy trận thế này, Ách Ba Lan bỗng cau mày:

“Không đúng, sao bọn họ biết chúng ta ở chỗ này?”

Mà lúc này, Tề Bằng Cử vừa nhìn vật trong tay, vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm mắt với bọn ta ở sau cửa sổ, lập tức nói:

“Ở ngay bên trên kìa!”

Trình Tinh Hà thấy rõ ràng vật trong tay của Tề Bằng Cử, sắc mặt lập tức trắng bệch:

“CMN, là ông cậu gây họa kia của ta…”

Ta chợt nhớ ra:

“Cao Á Đào…”

Lúc đó không thấy Cao Á Đào đâu, chắc chắn là nghe trộm được lời bọn ta nói, sau đó đã bí mật thông báo cho Tề Bằng Cử!

Giờ thì phiền phức rồi, nếu đám người này bao vây bọn ta, vậy bọn ta đúng là không dễ dàng thoát khỏi sự bao vây trùng điệp như vậy, một khi xương Dạ Xoa rơi vào trong tay của bọn họ, Bạch Hổ cục sẽ càng không phải chuyện của bọn ta nữa.

Lan Kiến Quốc nhìn ta và nói:

“Ta đến đây chính là vì chuyện này, trước kia ta từng làm buôn bán ở Hưng Long cung một thời gian nên rất quen thuộc khu vực này, các ngươi đi theo ta.”

Dứt lời, nàng nháy mắt với ta rồi đi trước dẫn đường.

Ánh mắt ấy khỏi phải nói đẹp trai cỡ nào, vốn dĩ nàng chính là có vẻ đẹp tràn đầy khí khái anh hùng ấy, nếu như những cô gái nhỏ nhìn thấy ánh mắt kia thì chắc chắn sẽ kêu gào lên.

Chẳng trách Ách Ba Lan nói, lần trước có cô gái nhỏ biết tỷ tỷ của hắn là nữ thì đã khóc ròng rã ba ngày.

Nhưng Bạch Hoắc Hương kéo lấy cánh tay của ta, hơi có ý thù địch với Lan Kiến Quốc:

“Đây lại là khoản nợ phong lưu ngươi thiếu lúc nào?”

Khoản nợ phong lưu? Đấy chẳng phải là chuyện không hề liên quan à? Không thể nào cứ là phụ nữ thì đều có liên quan tới ta nha!

Có điều ta cũng không kịp giải thích, dẫn theo Bạch Hoắc Hương, cõng Trình Tinh Hà yếu ớt trên lưng rồi chạy một mạch như điên theo Lan Kiến Quốc.

Ách Ba Lan cũng lập tức vác xương Dạ Xoa lên vai.

Bình Luận (0)
Comment