Chương 133: Có Mắt Không Biết Thái Sơn
Lưu ca nhìn có vẻ rất dữ, nhưng cơ thể lại rất yếu ớt, bị ta đẩy thì ngã lăn ra xa. Lưu tỷ vội vàng chạy đến đỡ chồng mình, sau đó quay đầu hét lên với Trương Mạn:
"Ngươi tìm đại sư hay là lưu manh? Biết chồng ta là ai không? Ở trong huyện này, chỉ cần vài phút là có thể nghiền chết hắn!"
Bây giờ thì không, nhưng ta biết có khi sau này sẽ là một người chết.
Đối với loại người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ này, đương nhiên ta sẽ quay người về nhà. Trương Mạn xin lỗi xong liền đuổi theo, vừa ra ngoài đã túm lấy ta:
"Lý Bắc Đẩu, cái đồ gián đất này, ngươi có biết người ta là ai không? Có bao nhiêu người muốn nhờ cậy quan hệ còn không leo lên nổi, vậy mà ngươi lại bỏ đi, vụ làm ăn lớn của ta đã bị ngươi phá hỏng hết rồi!"
Việc làm ăn lớn của ngươi thì liên quan gì đến ta. Hơn nữa làm ăn cái gì chứ, chỉ sợ mạng người nhà này đều đã bị Lưu ca quấy nhiễu hết rồi.
Trương Mạn vô cùng giận dữ, thẳng vào mũi hắn mắng:
"Ngươi cứ làm vậy đi, ta sẽ không nói cho ngươi một chữ."
Ồ? Ta cười một tiếng:
"Ta khuyên ngươi vẫn nên để ý đến mình đi - đừng vì tiền mà mất mạng."
Vừa nãy ta đã nhìn ra khí đen trên cung tiền tài của Trương Mạn còn nồng hơn lần trước, mà trong sinh hoạt cũng đã có điềm báo trước, nhưng nàng lại tham tài, còn làm mấy vụ làm ăn không nên làm, giống như đang thắp đèn lồng trong nhà vệ sinh*, tìm chết vậy.
*dạng như một trò chơi gọi hồn
Trương Mạn nghe vậy thì đột nhiên sợ hãi như nhớ đến cái gì đó, nhưng nàng vẫn lên dây cót tinh thần, xì ta một cái rồi quay người trở về căn nhà bên cạnh.
Trên đường trở về Trình Tinh Hà đau lòng tặc lưỡi, hỏi sao ta không thể nhịn thêm, nếu nhịn được có khi còn đòi được giá cao hơn.
Ta nói ngươi yên tâm đi, trước trưa mai chắc chắn hắn sẽ đến cầu xin ta.
Trình Tinh Hà trừng mắt:
"Thật hay giả?"
Đương nhiên rồi, nhà họ chắc chắn sẽ phải trải qua kiếp này, ai cũng không ngăn được.
Ta về nhà lại đi hỏi thăm tung tích của Giang Qua Tử ở khắp nơi, nhưng vẫn luôn không hỏi ra được. Tâm trạng ta càng ngày càng kém, bây giờ đã sắp đến kỳ hạn, ngồi đợi như thế cũng không phải cách hay.
Nếu chỉ dựa vào mình mà không tìm được, chẳng lẽ ta phải đi tìm Mã Nguyên Thu thật? Hay là...Ta lấy danh thiếp Đỗ Hành Chỉ cho mình ra, hay là đến Thiên Sư Phủ thử vận may?
Đến trưa ngày hôm sau, Trình Tinh Hà đang ngủ khò khè, ông cậu ba thì ôm Tiểu Bạch Chân xem TV - hắn rất thích xem quảng cáo, bây giờ trên TV đang chiếu quảng cáo điện thoại, một nam minh tinh tô son điểm phấn vừa hát vừa nhảy, sau đó lại phát một tin tức nói thời tiết quanh đây bắt đầu khô hạn, rất nhiều cây nông nghiệp còn chưa thu hoạch đã chết hết, người nông dân tổn thất nghiêm trọng, rau củ giảm sản lượng.
Khô hạn...đây là một trong bốn loại thiên tai lớn, đã lâu rồi chưa từng xuất hiện.
Ông cụ thở dài, nói thầm:
"Nhanh đi tìm Hậu Nghệ bắn mặt trời xuống, đây là thiên tai, thiên tai."
Đúng rồi, nếu trận phong thủy ở địa phương xuất hiện vấn đề, vậy phong thuỷ sẽ mất cân bằng, dẫn tới thiên tai. Như vậy ta phá Cửu Quỷ Áp Quan đã khiến địa phương bắt đầu gặp hoạ rồi?
Cả đầu ta như muốn nổ tung - khó trách Thiên Sư phủ muốn bắt ta chôn sống!
Nghĩ như vậy ta liền cúi đầu nhìn ngón trỏ tay phải, chỉ thấy vết màu đỏ trên đó đã biến thành màu đen từ lúc nào!
Kỳ quái, đây là chuyện gì vậy? Hơn nữa...ta nghĩ lại thật kĩ, hình như dạo này Tiêu Tương cũng không xuất hiện trong mơ nữa.
Chẳng lẽ là điềm gì không tốt?
Nó bắt đầu từ khi nào? Đúng rồi...hình như bắt đầu sau khi tiêu diệt tiểu quỷ áo đỏ lần trước - chắc là thiếu nữ kia đã làm gì với ta rồi?
Ta đang muốn nhìn kỹ lại, đúng lúc này một người đột nhiên xông vào dập đầu mấy cái liền với ta. Ta quay đầu nhìn, quả nhiên là Lưu ca hôm qua.
Mấy cái đập đầu này rất mạnh, trên đầu Lưu ca đã tím tái.
Trình Tinh Hà bị mấy cái này dập đầu này đánh thức, còn tưởng rằng có động đất, nhưng vừa nhìn thấy là Lưu ca liền hớn hở gật đầu với ta, ý là tiền đến rồi, đòi nhiều một chút x.
Lưu ca ngẩng đầu, khàn giọng nói:
"Hôm qua là ta không đúng, đại sư, ta có mắt không biết Thái Sơn, cầu xin ngươi hãy cứu ta đi!"
Hắn vừa ngẩng đầu, ta liền nhìn thấy cung vợ chồng của hẳn u ám đỏ rực, liền nói:
"Vợ ngươi cũng không đứng dậy nổi rồi đúng không?"
Lưu ca lập tức giật mình, vội vàng nói:
"Đúng đúng đúng, bán bảo hiểm kia đúng là không tìm nhầm người, hôm qua là ta mắt chó coi thường người khác, đắc tội đại sư, đại sư, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, ngươi hãy giúp ta đi!"
Ta nói ta hiểu, nhưng bây giờ chỉ sợ đã không kịp, là tại ngươi chậm trễ, không trách ta được.