Chương 132: Sợi Dây Đen
Con cái nhà ai mà chẳng là bảo bối, phụ huynh nhà người ta muốn nói đạo lý, nhưng Lưu tỷ này thì hay rồi, cứ nói không có lửa thì làm sao có khói, con chúng ta bình thường vừa thông minh vừa ngoan ngoãn, tại sao không đẩy người khác mà chỉ đẩy con các ngươi? Chắc chắc là con các ngươi ra tay trước.
Điều này khiến phụ huynh kia vô cùng tức giận, Lưu tỷ còn lớn tiếng nói với con Tiểu Thụy ngươi đừng sợ, có cha làm chỗ dựa cho ngươi.
Sau đó phụ huynh người ta nghe ngóng được cha đứa bé này là ai, người nhát gan thì không dám chọc nữa, người to gan vẫn muốn nói lý, Lưu tỷ liền gọi cấp dưới của chồng đến bịt miệng được hết.
Đứa bé nhà họ thấy vậy, không phải sẽ nghĩ muốn làm gì thì làm sao? Vì thế nên càng nghịch ngợm hơn, lúc ở trường cũng thường xuyên quậy phá, thấy đứa trẻ khác chơi xà đơn, hắn liền ngồi trên xà đơn dùng compa đâm vào tay người ta. Thầy giáo đến nhà, Lưu tỷ liền nói đâm người khác chứ có phải đâm ngươi đâu, cứ phải lo chuyện bao đồng làm gì?
Nếu đứa trẻ kia lợi hại hơn Tiểu Thụy mà đánh hắn, Lưu tỷ cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, một cú điện thoại đã gọi không ít thuộc hạ của chồng đến, đánh đứa trẻ kia xong liền đánh phụ huynh.
Cứ như vậy trẻ con nhà ai thấy Tiểu Thụy nhà họ cũng phải trốn đi, không muốn chơi với hắn, Lưu tỷ còn ưỡn ngực nói là con trai phải khiến người ta sợ mình giống như cha ngươi vậy, oai phong biết bao.
Đứa trẻ nhà họ đã đắc tội hết trẻ con trong khu và trong trường học. Bình thường Lưu tỷ và chồng nàng ra ngoài, không có một hàng xóm nào xung quanh để ý đến họ. Nói xong Trương Mạn còn thêm một câu:
"Dĩ nhiên ta cũng là người tử tế, nếu không phải Lưu tỷ nói giới thiệu được nàng với ngươi thì sẽ mua bảo hiểm cho ta, ta cũng không giúp nhà họ đâu."
Bảo sao, người này không được ích lợi thì sẽ không làm mà.
Không phải loại người như vậy hay gặp chuyện xui xẻo là điều bình thường sao? Chỉ biết bắt nạt nhỏ yếu, nhưng nhỡ may trong những người ngươi cho rằng nhỏ yếu đó có đại lão thì sao?
Lúc này Lưu tỷ cũng tới, thấp giọng nói:
"Haiz, ngươi nghĩ được cách gì chưa? Ngươi nhanh lên một chút, tính tình chồng ta nóng nảy, thấy ngươi không có bản lĩnh, lát nữa sẽ đuổi ngươi đi đấy."
Lưu tỷ này đúng là không phải người hiền huệ gì, lông mày nhọn hoắt xếch lên, gò má cao môi mỏng, đúng là cái tướng khắc chồng, ai cưới nàng người đó sẽ gặp xui xẻo, khó trách đường công danh lại chông gai như vậy. Có câu vợ hiền đức thì chồng ít họa, cưới một người vợ thế này mà còn có thể thăng quan tiến chức nhanh chóng, cha Tiểu Thụy đúng là biết cố gắng.
Ta chợt nhớ ra chuyện nàng nói trên xe, liền hỏi nàng mơ thấy bà lão là sao?
Lưu tỷ nghe vậy thì có chút do dự, nhìn lén chồng một cái giống như là sợ hãi, nhưng không ngăn được ta lấy đứa bé ra dọa nàng, lúc này mới nhỏ giọng nói cho ta:
"Thật ra thì từ khi đứa trẻ xảy ra chuyện, ta rất hay mơ thấy một bà lão tóc bạc trắng nửa đêm lặng lẽ quỳ trước giường ta, còn vươn tay về phía chúng ta - vô cùng đáng sợ."
Đưa tay? Ta liền hỏi nàng:
"Bà lão có nói gì không?"
Lưu tỷ lắc đầu, hoảng hốt nói:
"Hình như nàng không nói được, chỉ vươn tay về phía chúng ta. Đúng rồi, nàng vươn tay trái, còn tay phải hình như đang nắm cái gì đó."
…
Cái gì đó? Ta bảo nàng suy nghĩ kỹ một chút, nàng nghĩ nửa ngày mới nói:
"Hình như là một sợi dây đen."
Vậy thì đúng rồi, trong truyền thuyết nói rằng hồn người vừa nhỏ vừa bay được như con ruồi, có thể dùng dây đen để bắt đi.
Nói như vậy vấn đề là bà lão kia, không phải là lại có bà lão nào bị người nhà này đắc tội đấy chứ?
Chắc chắn Lưu tỷ không biết, Lưu ca lại không nói, mẹ nó còn tìm manh mối kiểu gì nữa?
Đúng lúc này, ta bỗng nhiên trông thấy trên cổ chân của Lưu tỷ cũng loáng thoáng xuất hiện một sợi dây đen.
Sợi dây kia kéo dài đến phòng khách.
Ta lập tức đi theo sợi dây kia ra phòng khách, thấy nó nối vào trong ngăn tủ gỗ đàn, đang định bảo họ mở ra thì Lưu ca kia lại đứng chắn phía trước, nổi giận nói:
"Ai bảo ngươi lục lọi ở đây?"
Ta đã cố gắng nhẫn nhịn mà hết lòng quan tâm giúp đỡ chỉ vì mạng người quan trọng, nhưng lúc này đã không nhịn được mà nổi giận:
"Con mắt nào của ngươi trông thấy ta lục lọi? Ta nói cho ngươi biết, trong ngăn tủ này có cái gì đó, mọi chuyện đều bắt nguồn từ cái này."
"Đánh rắm!"
Lưu ca biến sắc, đưa tay muốn kéo ta ra:
"Ta thấy ngươi đang nói hươu nói vượn, muốn trộm đồ nhà chúng ta!"
Ta đã nhìn ra được Lưu ca này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, liền giật tay ra khỏi tay hắn:
"Nếu đã vậy, chuyện đứa trẻ nhà ngươi ta cũng cố hết sức rồi, hôm nay ta nói cho các ngươi một câu, nhà các ngươi có cửa nát nhà tan cũng đều do ngươi hại."