Chương 131: Về Nhà Ăn Cơm
Phòng của đứa bé ở trên tầng, vừa mở cửa vào ta đã cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi tới - âm khí từ nơi này đi ra ngoài?
Trên giường có một đứa bé khoẻ mạnh kháu khỉnh.
Đứa bé này có lông mày lông mi rất dài, cung bảo thọ cũng rất đầy đặn, nhưng nhìn kỹ lại sẽ thấy có một sát khí đang quấn quanh cổ, cứ như vết siết trên cổ người treo cổ vậy.
Cái này gọi là rắn đen kéo hồn, quả thật đứa bé đã mất hồn rồi, sát khí cũng là màu xám tro, giống trên người cha mẹ hắn như đúc.
Trẻ con còn nhỏ tuổi, rất hay bị mất hồn, nhưng nếu để mất lâu quá sẽ không tốt - hồn phách không có rễ, càng ở bên ngoài lâu sẽ càng tản đi nhanh, cho dù có lấy lại được thì đứa bé cũng sẽ xảy ra vấn đề.
Trong hẻm Dương Liễu phía sau cửa hàng của ta có một đứa trẻ, một lần bị sốt quá lâu, người nhà đưa đi mấy bệnh viện mà vẫn không hết sốt, cuối cùng thử cách chưa ngựa chết thành ngựa sống đưa tới chỗ ông cậu ba ta.
Ông cậu ba ta giúp gọi hồn, đáng tiếc là không kịp, vẫn còn một hồn nữa không thể về. Sau đó đứa bé kia đã tỉnh, nhưng từ đó về sau đã biến thành kẻ ngốc - dân gian đồn rằng sốt lâu sẽ ngốc thật ra cũng là bởi vì chuyện này.
Ta bảo Lưu tỷ cầm một bộ quần áo bình thường đứa trẻ hay mặc, lại thắp hương ở ngưỡng cửa, ta thì cầm quần áo, bảo Lưu tỷ đứng ở cửa gọi tên đứa bé.
Lưu tỷ vội kêu lên:
"Tiểu Thụy, về nhà ăn cơm! Tiểu Thụy, về nhà ăn cơm!"
Cùng lúc đó, nén hương kia chợt lóe lên một cái. Ta lập tức tỉnh táo, đứa bé kia về rồi?
Nhưng nén hương chỉ sáng lên một cái, làn khói đã nhanh chóng tản hết ra.
Không gọi được hồn đứa bé!
Ta liền bảo Lưu tỷ đừng gọi nữa, vô dụng, sau đó liền hỏi Trình Tinh Hà có thấy gì không?
Trình Tinh Hà lại gần, thấp giọng nói:
"Ta thấy sinh hồn của đứa bé kia muốn vào, nhưng lại cứ đứng ở cửa mãi."
Ta cẩn thận xem xét ngưỡng cửa kia, phát hiện dưới đáy ngưỡng cửa cũng không có gì khác thường, sau đó lại nhấc chăn lên xem cổ chân đứa bé.
Nhìn một cái ta liền hiểu rõ - sinh hồn của đứa bé bị người ta kéo đi.
Hồn phách gặp cái gì thì thân xác cũng sẽ gặp cái đó, trên cổ chân đứa bé này có một vết lõm nhỏ, giống như đang bị trói chân vậy.
Vì vậy ta liền hỏi Lưu tỷ:
"Nhà các ngươi gần đây có đắc tội với người nào không?"
Lưu tỷ nghe vậy thì sửng sốt, vội nói:
"Hai người chúng ta cũng coi như biết cách đối nhân xử thế, chưa từng đắc tội ai cả!"
Không thể nào, nếu không tại sao hồn của đứa bé lại tự dưng bị người ta kéo đi?
Mà ta chú ý tới ánh mắt cha đứa trẻ lóe lên một cái, ngay lập tức nhìn sang chỗ khác - hiển nhiên là đang chột dạ.
Ta tiếp tục nói:
"Nếu không các ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ, manh mối gì cũng được, nếu không để lâu rồi sẽ không tốt cho đứa trẻ."
Cha đứa trẻ nghe vậy liền nhìn sang, lập tức túm lấy ta:
"Không phải ngươi là người có tiền cũng không mời được sao? Vậy mà lại không có chút bản lĩnh nào? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi không làm được, ta sẽ dùng hết quan hệ để phong sát ngươi trong cả huyện này!"
Trình Tinh Hà đứng bên cạnh ta, cười híp mắt đặt tay lên cổ tay cha đứa bé:
"Có gì từ từ nói, kích động cũng không giải quyết được vấn đề."
Cũng không biết hắn đặt tay vào chỗ nào mà cha đứa bé như bị điện giật, không tự chủ được buông tay ra, còn lùi lại mấy bước, vừa giận vừa sợ nhìn chằm chằm Trình Tinh Hà. Nhưng vì không biết được bản lĩnh của Trình Tinh Hà nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ nhìn sang chỗ khác, không cam lòng nói:
"Đại sư cái gì chứ, ta thấy giống lừa đảo hơn."
Đứa bé nhà các ngươi có chết cũng là tại cái mồm ngươi, nếu không phải thấy chết mà không cứu có tội giống như hại người thì ta cũng chẳng thèm quan tâm đến mấy chuyện này nhà ngươi đâu - đúng thật, có quen biết với Trương Mạn thì cũng chẳng phải người tốt lành gì, ta sẽ nhớ điều này.
Mà biểu hiện của người này cũng rất mâu thuẫn, nói là quan tâm đến đứa trẻ, đúng là cũng quan tâm, nhưng lại cứ giấu giấu giếm giếm như có chuyện gì khó nói. Nhưng có khó nói thế nào chẳng lẽ còn quan trọng hơn mạng con mình sao?
Mẹ đứa bé thì òa khóc:
"Con ta, ngươi thật đáng thương, ông trời, ngươi hãy kéo hồn ta đi đi, đổi hồn con ta về đây...."
Lúc này Trương Mạn liền kéo ta sang một bên, thấp giọng nói:
"Ta biết đứa bé nhà họ đã đắc tội người nào."
Hóa ra đứa bé này là đại ca trong khu, chuyên môn phá làng phá xóm - hắn thường xuyên bắt nạt những đứa bé nhỏ yếu hơn mình trong sân chơi của khu nhà, lúc người ta chơi cầu trượt lại bị hắn đạp, khiến đứa bé kia ngã từ trên cầu trượt xuống gào khóc, hắn liền vỗ tay cười nói đồ ngu ngốc.