Chương 130: Tham Lam
Trương Mạn nghe thấy có vẻ không đúng, giống như là sợ đôi vợ chồng này nói ra cái gì đó vậy, vội vàng cướp lời nói bạn học ta rất nhân nghĩa, đã đồng ý giúp đỡ thì nhất định sẽ làm được, các ngươi cứ yên tâm đi.
Ta liền nhìn khí cho hai người này, xem ra điều kiện gia đình của họ cực tốt, cung tài bạch của hai người rất lớn - người đàn ông này làm công chức, cung thiên di rất lớn, có vẻ như sắp được thăng quan tiến chức.
Chỉ là trên cung thiên di của hắn lại có một nốt ruồi đen, nốt ruồi này giống như một vết bẩn, có nghĩa là hắn đã từng làm chuyện xấu xa gì đó, có thể sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp.
Ta suy nghĩ, người làm công chức có chính khí trong người, tà vật không dám đến gần, nhưng kì quái là ta thấy được một loại khí xám như có như không trên người họ.
Nói là sát khí cũng không giống, ta chưa bao giờ thấy cả, chẳng lẽ ta vừa thấy màu khí mới?
Xem ra chuyện nhà họ không hề đơn giản, ta đồng ý sẽ đến nhà họ xem một chút.
Người vợ vô cùng vui vẻ, người chồng lại có vẻ không vui, nhưng cũng không nói gì nhiều.
Sau khi lên xe, ta liền hỏi họ trừ việc đứa trẻ bất tỉnh ra, trong nhà còn có chuyện gì lạ nữa không?
Người vợ kia suy nghĩ một lát rồi nói:
"Đúng rồi, từ khi đứa trẻ xảy ra chuyện, ta hay nằm mơ thấy một giấc mơ kỳ quái, có một bà lão..."
"Đừng nói nữa!"
Người chồng đang lái xe bỗng nhiên lớn tiếng nói:
"Còn nói cái giấc mơ vớ vẩn đó của ngươi ra ngoài làm gì, căn bản không liên quan gì đến việc đứa bé ngủ mãi không tỉnh!"
Tiếng quát này khiến Trương Mạn sợ run lên, mà người vợ chỉ đành không lên tiếng, ái ngại nhìn ta một cái.
Biểu hiện của người chồng này quá khác thường, không giống như đang gấp gáp muốn cứu con mình, quả nhiên là có điều gì đó mờ ám.
…
Đôi vợ chồng trung niên này cũng ở Cẩm Tú Gia Viên, cách nhà Trương Mạn một tòa nhà, nhà của họ rất lớn, nếu ở trong thành phố thì chắc phải có giá mấy trăm triệu, còn được trang trí rất sang trọng.
Nhưng sau khi vào nhà, ta liền cảm thấy trong phòng rất lạnh lẽo - bây giờ đã vào hè, để trần cánh tay còn thấy nóng, vậy mà trong căn nhà này lại lạnh thấu xương, còn không phải kiểu lạnh của điều hòa, mà lạnh kiểu khiến người ta sởn hết da gà.
Trương Mạn vào nhà rồi vẫn còn nịnh hót:
"Lưu tỷ, nhà của các ngươi đúng là tốt, đông ấm hạ mát vô cùng thoải mái, trời nóng như vậy mà còn không cần bật điều hòa."
Người vợ tên là Lưu tỷ đắc ý đáp một tiếng, người đàn ông trung niên kia thì có chút mất tự nhiên, vẫn luôn nhìn ta chằm chằm.
Không đúng, trong căn nhà này có âm khí, nhất định là có thứ gì đó không tốt.
Trình Tinh Hà vào nhà cũng giật mình một cái, không ngừng đảo tròn đôi mắt trong suốt, ta hỏi hắn nhìn ra được gì?
Hắn thấp giọng nói:
"Gia đình này không nghèo, mà, chuyện cũng không đơn giản, ngươi hỏi trước xem bao nhiêu tiền đi?"
"Ý ngươi là gì?"
"Vợ hắn nói có táng gia bại sản cũng được, đòi cái nhà này luôn nè."
Ngươi là thao thiết đầu thai hay sao mà tham lam vậy.
Nếu nhà họ vì trả tiền thù lao mà không còn chỗ ở, vậy chúng ta cũng sẽ bị trừ mất công đức, không phải được cái này mất cái kia sao? Ta bảo hắn đừng vội, xem tình hình đứa bé trước rồi nói sau.
Lúc này ta đưa mắt thấy ở vị trí cấn trong nhà họ có một cái cửa sổ chiếu thẳng vào vùng đất trũng trồng toàn lau sậy.
Vì vậy ta liền hỏi đôi vợ chồng trung niên này:
"Có phải bình thường con các ngươi rất nghịch ngợm, hay thích bày bừa đồ đạc không?"
Lưu tỷ vội nói:
"Đúng thế, đứa bé này không có lúc nào là ngơi tay, cứ như bị bệnh tăng động vậy. Nhưng dù sao cũng là bé trai, hoạt bát hiếu động mới khiến người ta thích, bình thường hắn cũng có nhiều bạn bè, vừa nghe nói hắn bị bệnh, có rất nhiều bạn nhỏ đến thăm."
Trương Mạn cũng gật đầu phụ họa:
"Đứa trẻ quả thật rất thông minh!"
Lưu tỷ ưỡn ngực, mà cha đứa bé Lưu ca lại có chút nôn nóng, rất không khách khí nói:
"Chúng ta mời ngươi tới không phải để hỏi tính cách đứa trẻ, ngươi đừng thể hiện nữa, đi xem đứa bé trước đi."
Thể hiện cái đầu ngươi, lại nói một thầy phong thủy như ta còn không được xem xét căn nhà trước sao?
Lưu tỷ kia sợ ta giận, liền vội nói chồng nàng đã quen dạy dỗ cấp dưới ở đơn vị rồi, tuy hơi nóng tính nhưng không xấu, cầu xin ta nể mặt Trương Mạn đừng so đo.
Trương Mạn Trương Mạn, rốt cuộc nàng có gì mà ta phải nể mặt? Ta bắt đầu nghi ngờ Trương Mạn đã bốc phét khoe khoang chuyện gì đó rồi.
Trương Mạn liền vội nói:
"Lưu tỷ, đừng nói mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này nữa."
Sắc mặt cha đứa trẻ càng ngày càng nặng nề, ta thầm nói Trình Tinh Hà nói cũng có lý, người như vậy không có nhà để ở cũng là quả báo, nếu không phải vì tin tức về An Gia Dũng và mạng sống của đứa trẻ, ai rảnh đến xem cho nhà ngươi. Cho dù không cần căn nhà này thì ta cũng phải đòi nhiều tiền hơn mới được.