Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 129 - Chương 129 - Không Có Hứng Thú Với Phụ Nữ

Chương 129 - Không Có Hứng Thú Với Phụ Nữ
Chương 129 - Không Có Hứng Thú Với Phụ Nữ

Chương 129: Không Có Hứng Thú Với Phụ Nữ

Ta bỗng thấy rất vui, kẻ này không giả vờ thì sẽ chết chắc?

Trong lòng Trương Mạn cũng nghĩ như vậy, sắc mặt hết xanh lại đỏ, quả nhiên sau đó liền nói:

"Nhà họ hàng ta xảy ra chuyện, không phải ta thấy ngươi còn có chút bản lĩnh sao? Ta nghĩ nước phù sao không chảy ruộng ngoài, cho nên mới đến tìm ngươi, ngươi..."

Nói đến chỗ này, Trương Mạn chợt nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên vỗ tay một cái nói:

"Ta biết ngươi và An soái vẫn luôn không hợp nhau, ta đang có một tin tức động trời về An soái, ngươi nể mặt ta lần này, ta sẽ nói cho ngươi! Tin tức này chắc chắn rất giật gân!"

CMN còn An soái, cái bụng bự của hắn đẹp trai hai là quả đầu hói của hắn đẹp trai?

Nhưng mà ta cũng đang muốn tìm cách trị An Gia Dũng, để hắn bớt hôm nay tố cáo ngày mai lại tìm người quen đến gây phiền toái cho ta. Ngày nào cũng có con cóc ghẻ bò lên chân, tuy không cắn người nhưng cũng rất ghê tởm.

Vì vậy ta liền hỏi nàng là tin tức gì?

Trương Mạn vừa thấy ta hứng thú thì làm bộ làm tịch nói:

"Ngươi làm xong ta sẽ nói cho ngươi, không phải người xuất gia các ngươi có câu cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp sao? Cũng coi như tích chút công đức."

Ai người xuất gia chứ, đây chính là nhà ta. Nhưng mà nửa câu sau của nàng cũng đúng, bây giờ ta đang cần tích công đức, người đã đến cũng là một loại duyên phận, nếu là chuyện một mũi tên trúng hai con chim thì ta đồng ý.

Điều này khiến Trương Mạn rất vui vẻ, nói muốn ta đi ngay bây giờ. Ta nói ngươi đúng là giỏi sai sử người khác, đã mấy ngày rồi ta không được ngủ ngon, để chiều mai đi, nếu không ta sẽ không đi.

Trương Mạn thấy thái độ ta kiên quyết như vậy, sợ đắc tội ta thật nên đành đồng ý, nói hai giờ chiều sẽ tới đón ta.

Tú Liên thấy cũng đã muộn rồi nên tạm biệt ra về, lúc đi còn lưu luyến nhìn Trình Tinh Hà.

Ta đóng cửa, nói ta thấy hình như Tú Liên thích ngươi.

Trình Tinh Hà lại mải rướn cổ nhìn ra ngoài:

"Bây ta không có hứng thú với phụ nữ."

"Vậy ngươi có hứng thú với đàn ông?"

"Cút."

Ta chú ý tới Trình Tinh Hà đang nhìn chiếc MPV kia, liền hỏi hắn thấy cái gì?

Trình Tinh Hà khoanh tay nói:

"Chuyện này không dễ đâu - ngươi cẩn thận một chút, đừng để người ta lợi dụng."

Ta nghe vậy liền hỏi hắn đối phương là người nào, hắn lại lắc đầu nói dù sao cũng là người mà ngươi không chọc nổi, nói xong liền nghiêng đầu ngủ.

Vết thương lành cũng không biết cảm ơn ta một câu, đúng là ăn cháo đá bát mà.

Nhưng mà ta cũng không còn sức đạp hắn nữa, vừa về phòng đã lăn ra ngủ - mấy ngày qua đúng là ta mệt muốn chết, Tiêu Tương cũng đau lòng, muốn ta nghỉ ngơi cho khỏe, cho nên hiếm thấy không xuất hiện trong giấc mơ của ta.

Ngày hôm sau ta bị tiếng còi đánh thức, híp mắt đi ra cửa sổ nhìn mới thấy là chiếc MPV ngày hôm qua.

Chậc, nhìn đồng hồ đã là hơn một rưỡi, giấc ngủ này đúng là lâu - dù sao ta còn trẻ, lại từng nuốt giao châu nên cảm thấy thể lực đã trở lại lần nữa, tinh thần rất tốt.

Vì vậy ta đi xuống tầng, thấy một đôi vợ chồng trung niên đang đứng trước cửa ngó nghiêng xung quanh. Trương Mạn tùy tiện ngồi ở một bên, đang trêu đùa Tiểu Bạch Cước, Tiểu Bạch Cước không thích nàng, rất kiêu ngạo xoay người đi làm Trương Mạn rất lúng túng, ngượng ngùng nói chủ nào mèo nấy, cho thể diện mà không biết xấu hổ.

Ta ho khan một tiếng, hỏi họ có chuyện gì?

Người vợ kia nghe vậy thì đỏ cả mắt, luôn miệng muốn ta mau cứu con trai nàng.

Hóa ra con trai nàng năm nay mười hai tuổi, bình thường hoạt bát hiếu động, nhưng không biết tại sao đầu tháng này sau khi ra ngoài chơi trở về lại có vẻ sa sút, rất hay buồn ngủ, kết quả vừa ngủ đã không dậy nổi, gọi thế nào cũng không tỉnh.

Vợ chồng họ gấp gáp đi khám bệnh khắp nơi, nhưng bệnh viện lại không kiểm tra được gì, chỉ nói giống như ngủ bình thường, không còn gì khác lạ nữa.

Có tiêm hay làm thế nào thì đứa bé vẫn không tỉnh, giống y như người đẹp ngủ trong rừng như truyện cổ tích vậy. Có vài người thân lớn tuổi nói đứa bé còn nhỏ, hay là gặp phải thứ gì không sạch sẽ nên bị mất hồn? Bảo họ đi tìm người trong nghề xem một chút.

Kết quả hai người này đã tìm biết bao tiên sinh nhưng vẫn không phát hiện ra nguy hiểm gì, còn đứa bé cứ bất tỉnh mãi giống như người thực vật, khiến ai người lo lắng đến mức ôm đầu khóc lóc.

Sau đó không phải nghe thấy tiếng tăm của ta ở trong huyện sao? Đáng tiếc có tới tìm cũng không tranh giành nổi, may mắn gặp được Trương Mạn nghĩ cách giúp, nếu không thật sự không biết đi đâu mà khóc.

Vừa nói vừa cầu xin ta nể mặt Trương Mạn mau cứu con trai mình, muốn bao nhiêu tiền họ cũng trả.

Nhưng người chồng kia lại ho khan một tiếng, giống như bảo người vợ ăn nói hẳn hoi.

Bình Luận (0)
Comment