Chương 128: Đào Mật
Ta vừa ngửi thấy mùi này liền âm thầm khen ngợi - mấy năm nay Cao lão sư bán thuốc rừng đúng là không vô ích, cái này được làm từ hương tro trộn với mực đỏ, sợ rằng là hương tro của hương khói trong miếu lớn, chuyên để khắc hành thi!
Tiểu cô nương bị sặc không nói nên lời, ta nhớ vị trí chính xác, liền ôm Tiểu Bạch Cước chạy. Lúc sắp đi còn thả một cây đuốc lên trên quan tài.
Khắp nơi đều là thi dầu, gặp lửa sẽ cháy.
Ta còn chưa ngốc đến mức để tiểu cô nương đến cửa hàng tính sổ với ta, cứ khiến nàng tổn thương nguyên khí nặng nề trước đã.
Chờ ta ôm Tiểu Bạch Cước đi xa, bãi đậu xe đã bắt đầu bùng lửa lớn.
Mũi của tiểu cô nương kia hơi gồ ra, đó là tướng sống lâu, chắc chắn lần này sẽ không chết được.
Còn nữa...Hiển nhiên An Gia Dũng có cấu kết với cô gái kia, nếu tiếp tục như vậy thì sẽ chẳng bao giờ kết thúc, kiểu gì cũng phải tìm cơ hội đối phó với An Gia Dũng mới được.
Có câu đắc tội quân tử chứ không đắc tội tiểu nhân, ta đã hiểu được rồi.
Bây giờ phải cố gắng thăng cấp, nếu không ta chưa chịu nổi một tháng đã phải đi gặp diêm vương rồi.
Lúc trở lại cửa hàng, Trình Tinh Hà đang ăn thanh cua - Tú Liên bóc xong đút cho hắn ăn từng thanh một. Trình Tinh Hà ung dung ăn ngon lành, thấy ta trở lại liền oán trách sao ta lại chậm như vậy, suýt nữa thì hắn chết toi rồi.
Móa nó ta có thể thành công đã là giỏi lắm rồi đấy biết không? Không dập đầu cảm ơn ông đây còn nói bậy nhiều như vậy.
Nhưng thấy ánh mắt căm phẫn của Tú Liên, ta lập tức sợ hãi đi tắm rửa thay quần áo.
Ta vừa đi liền nghe thấy Tú Liên nói:
"Tinh Hà ca, làm sao ngươi biết Bắc Đẩu ca sẽ thành công? Vừa rồi dây đỏ sắp siết chặt vào cổ ngươi, ngươi còn không sợ."
Trình Tinh Hà vừa ăn thanh cua vừa tùy tiện nói:
"Có gì phải sợ, ta tin hắn - đừng nhìn dáng vẻ như gián đất của hắn, hắn có thể làm được việc lớn đấy."
Đậu má ngươi nói ai là gián đất cơ!
Ta đang muốn quay lại mắng hắn, liền nghe thấy có người xông đến trước cửa, nghênh ngang nói:
"Lý Bắc Đẩu có ở đó hay không?"
Nghe cái giọng này liền biết không phải người tốt lành gì, haiz, ta cảm thấy rất nhức đầu, để ta lấy hơi cái đã được không? Lại là ai tới tìm ta tính sổ nữa?
Nhưng nghe kỹ lại thì giọng nói này hơi quen.
…
Ta đi ra ngoài nhìn, quả nhiên là Trương Mạn.
Hơn nửa đêm nàng đến đây làm gì?
Trương Mạn thấy Trình Tinh Hà đang nằm trên ghế thì lập tức hưng phấn nói:
“Oa, đây không phải tiểu ca đẹp trai lần trước sao? Ông chủ của các ngươi đâu? Nói cho hắn có khách quý tới."
Ta cũng lười để ý đến nàng, nhưng có vẻ nếu ta không đi ra nàng cũng sẽ không đi, ta không thể làm gì khác hơn là đối mặt:
"Đã trễ thế này còn có chuyện gì?"
Trương Mạn vừa thấy ta liền sáng mắt lên:
"Ôi chao, bạn học cũ, mấy ngày không gặp ngươi đã đẹp trai hơn nhiều rồi đấy. Gần đây ngươi rất nổi tiếng trong huyện, không phải ta thấy mừng thay ngươi nên mới đến thăm ngươi sao."
Vừa nói nàng vừa đặt một cái hộp giấy lên trên bàn, kiêu ngạo nói:
"Các ngươi chưa bao giờ được ăn đồ tốt thế này đúng không? Coi như các ngươi may mắn, nhưng mà phải tiết kiệm chút, sau này chưa chắc đã được ăn lại đâu."
Ta thấy là một hộp đào chín nẫu, có mấy quả còn mọc lông dài ngoằng, Trương Mạn vẫn đang không ngừng lải nhải giới thiệu:
"Đây chính là đào mật núi Dương Minh, được bán trong cửa hàng cao cấp, ăn đi ăn đi."
Trình Tinh Hà cũng phải mở miệng nói giá trị của quà tặng chứng tỏ tầm quan trọng của ngươi ở trong lòng người ta, chắc ở trong lòng Trương Mạn ta chính là một cái thùng rác.
Ta liền tức giận bảo nàng có gì thì nói thẳng đi, ta còn phải đóng cửa.
Vừa nói vừa đi kéo cửa, nghiêng đầu tỏ ý nàng đi nhanh lên, tốt nhất là mang cả đống đào thối này đi.
Trương Mạn không ngờ ta lại có thái độ này, vô cùng tức giận:
"Được lắm, móa nó ngươi nổi tiếng rồi khinh thường bạn học cũ đúng không? Ngươi có khác gì Trần Thế Mỹ không?"
Ta nói ngươi cũng đâu phải Tần Hương Liên, rốt cuộc ngươi có đi hay không, không đi ta sẽ báo cảnh sát ngươi xông vào nhà người ta.
Trương Mạn không đi, hơn nữa còn bất an liếc ra ngoài đường.
Ta nhìn theo tầm mắt nàng, thấy một chiếc MPV đang đỗ bên ngoài, có mấy người đang rướn cổ nhìn về đấy, dáng vẻ chờ mong như chim non chờ chim mẹ bay về tổ vậy.
Ta lập tức hiểu ra - chắc chắc Trương Mạn đã đi ăn một bữa tiệc nào đó, mà gần đây ta mới nổi tiếng, với tính cách tiểu nhân của nàng, chắc chắn sẽ đi rêu rao khoe khang, nói không chừng trong bữa cơm có người không thể từ chối được gặp phải chuyện gì đó, biết ta bây giờ bận đến mức "có tiền cũng khó mời được", cho nên mới bảo Trương Mạn nghĩ cách.
Trương Mạn cảm thấy mình là bạn học cũ với ta, nàng mở miệng là ta sẽ phải vẫy đuôi ngay, cho nên mới ngẩng đầu ưỡn ngực đồng ý, ai ngờ ta lại có thái độ này với nàng, nếu bị ta đuổi ra ngoài thì nàng sẽ mất hết mặt mũi.