Chương 127: Ông Cụ
Cô gái kia vô cùng khó tin, sau đó lập tức đỏ mắt, làn da cũng nóng bừng bỏng tay. Nàng quay đầu đi mắng mỏ, ta miễn cưỡng nghe hiểu được, đại khái là nói ta không biết xấu hổ gì đó.
Thể diện có quan trọng bằng mạng sống không?
Nhưng đây cũng là lần đầu tiên ta tiếp xúc với một cô gái, trái tim cũng đang đập thình thịch. Có điều hơi lạ, hình như Tiêu Tương biết ta muốn làm gì, cho nên không khiến đầu ngón tay ta đau nhức.
Cuối cùng ta đã tìm được một chuỗi hồ lô nhỏ, nhưng lại gặp khó khăn tiếp - có nhiều hồ lô nhỏ như vậy, cái nào mới là của tiểu quỷ áo đỏ kia?
Nếu tính sai, thiếu nữ kia sẽ gặp xui xẻo.
Ta bắt nàng nói, đương nhiên là nàng không chịu, còn bảo có chết cũng không để ta được như ý.
Ta nhìn đồng hồ, còn nửa giờ nữa mới có thể xem khí - nhưng ta không đợi được nửa tiếng nữa, dây đỏ trên cổ tượng đất đã sắp siết lại rồi.
Mà lúc này cô gái kia lại nhìn chằm chằm một cái trong chuỗi hồ lô, hiển nhiên đang cực kỳ khẩn trương.
Ta giật mình, chẳng lẽ nàng đang sợ ta phát hiện ra cái hồ lô kia?
Ta lần theo tầm mắt của nàng, tháo cái hồ lô màu vàng đó ra.
Quả nhiên hô hấp của nàng bắt đầu dồn dập, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm ta:
"Ngươi dám..."
Theo lý thuyết thì chắc hẳn phải là cái này, nhưng ta lại đảo tay chọn một cái hồ lô nhỏ khác.
Thiếu nữ sửng sốt giống như hoàn toàn không nghĩ tới ta sẽ làm như vậy, khó tin nhìn chằm chằm ta:
"Ngươi..."
Đúng vậy, kỹ thuật diễn của nàng rất cao siêu, cũng rất lắm mưu mô, tí nữa thì ta đã bị nàng lừa. Đáng tiếc ma cao một thước đạo cao một trượng, vừa rồi ta đã phát hiện bên trong đống hồ lô này chỉ có một cái dính chút thủy ngân đã khô.
Trình Tinh Hà từng nói với ta trên người tiểu cô nương mặc áo bông đỏ kia có nước nhỏ xuống, rất có thể là chết chìm.
Thấy sợi dây trên cổ tượng đất sắp siết chặt lại, ta thầm nói đánh cuộc thì đánh cuộc rồi đập vỡ cái hồ lô kia.
Thiếu nữ lập tức thét chói tai, một sát khí mang theo tinh khí nước bổ nhào về phía nàng. Ta thấy đúng rồi liền dùng hết sức lực chém về phía sát khí đó.
Sát khí của Thất Tinh Long Tuyền nhiều chưa từng có, lập tức chém đứt sát khí kia, tinh khí nước cũng tăng lên đến mức nhiều nhất, bắt đầu nhạt dần đi.
Hiển nhiên thiếu nữ biết đã xảy ra chuyện gì, liền kêu to lên một tiếng "A Châu".
Đây là tên của đứa trẻ mặc đồ đỏ kia?
Ta thấy sợi dây đỏ trên cổ tượng đất kia từ từ tuột xuống, sau đó biến mất.
Ta lập tức thở phào nhẹ nhõm - giống như đã dùng hết sức lực vậy.
Mẹ nó, cuối cùng cũng kịp.
Thiếu nữ oán độc nhìn chằm chằm ta, lớn tiếng nói:
"Vì sao ngươi lại hiểu phương thuật âm diện, ngươi cũng là tiên sinh âm diện?"
Ta lắc đầu nói ta đâu có hiểu.
Thiếu nữ nghiêm nghị nói:
"Mọe nó, nếu ngươi không hiểu thì sao lại biết được nhiều như thế?"
Ta lập tức sửng sốt - đó là ông cụ dạy cho ta, không phải đều là những việc rất bình thường sao?
Hay là ông cụ...
Cô gái kia bỗng nhiên khóc:
"Cha ta nói sẽ mang bánh mật ong về cho ta, nhưng hắn đi lại không về được nữa."
Tiếng khóc này làm người ta phải thương xót, ta bỗng nhiên nghĩ nàng còn có một người cha để khóc, còn ta thì chẳng biết được mặt mũi cha mình thế nào.
Nàng khóc xong rồi mới cắn răng nói:
"Hôm nay xui xẻo rơi vào trong tay ngươi, ngươi muốn giết cứ giết, ta đi đoàn tụ với cha cũng tốt."
Ta lại khoát tay một cái:
"Ngươi đi đi."
Dường như thiếu nữ không hiểu lời này của ta, đột nhiên sửng sốt:
"Ý ngươi là gì? Đùa bỡn ta?"
Ta nói ta đùa bỡn ngươi làm gì.
Không biết Tiểu Bạch Cước chạy đến từ chỗ nào, kêu meo meo với ta giống như muốn khuyên ta tha cho cô gái này sẽ có hậu hoạn.
Thiếu nữ cũng nhíu mày:
"Ngươi không sợ ta trở lại giết ngươi?"
Ta nói cha ngươi chết vì ta, ta cũng không thể diệt cả nhà các ngươi chứ? Lần này thả ngươi coi như đền cho ngươi một mạng, nếu ngươi muốn có thể đi tìm ta bất cứ lúc nào. Ta đã trả một mạng rồi, đến lần sau ta sẽ không nương tay đâu.
Vẫn phải phân biệt rõ nhân quả mới tốt.
Có vẻ thiếu nữ không hiểu nổi, lẩm bẩm nói:
"Tây Xuyên chúng ta không có loại người kì quái như ngươi."
Vậy thì đúng rồi, ta đâu phải là người Tây Xuyên.
Thiếu nữ đứng dậy, bỗng nhiên cười với ta:
"Vậy thì tốt..."
Nụ cười kia không có ý tốt!
Quả nhiên tiểu cô nương kia giơ tay lên một cái, đám hành thi vừa ngã xuống đất đột nhiên đứng bật dậy.
"Vậy hôm nay ta cũng không để ngươi đi ra khỏi nơi này."
Tiểu Bạch Cước kêu to, ta thì ôm lấy Tiểu Bạch Cước, đập cái hồ lô nhỏ mà Cao lão sư cho ta xuống đất.
"Uỳnh!"
Một đống khói vàng bay lên giống như đạn khói vậy, rất nhanh đã bao phủ khắp xung quanh.