Chương 137: Cái Hộp Nhỏ
Lưu ca có thể ở đơn vị lâu như vậy, đương nhiên cũng rất già đời, hắn đã nhìn ra sự khác thường của ta và Trình Tinh Hà, lập tức quỳ xuống với ta:
"Đại sư, ta đã mời bà bà thần, cũng đã phạm phải điều kiêng kị luôn rồi, nếu ngươi còn không giúp ta nữa, một nhà ba người chúng ta sẽ thật sự xong rồi!"
Mặc dù Trình Tinh Hà ở cùng ta không lâu, nhưng cũng biết ta là người mềm lòng, liền đứng bên cạnh ta ho khan thật mạnh.
Ta vừa ngẫm nghĩ vừa nhìn hắn:
"Ngươi uống 84 à?"
"Ta chỉ muốn nói với ngươi, nếu việc này liên quan đến ma quỷ, chúng ta hoàn toàn có thể tìm một phương pháp an toàn."
Trình Tinh Hà nói:
"Ví dụ như chuyển cung."
Cái gọi là chuyển cung chính là sang tay bà bà thần, chuyển cho những tín đồ khác một lòng cầu bà bà thần cho vận may - giống như đồng nghiệp Tây Xuyên kia của Lưu ca vậy.
Đối với người bình thường thì phải mời tà thần ra khỏi nhà, phương pháp duy nhất là tìm được một nhà dưới, để tín đồ đó thay thế mình cung phụng bà bà thần, bà bà thần ăn đồ của nhà dưới thì sẽ quên nhà trên.
Nhưng biện pháp này sẽ khiến bà bà thần ăn nhiều người hơn, chẳng khác gì trợ Trụ vi ngược, huống chi bà bà thần đã đến mức này rồi, nếu ăn được một người nữa thì sẽ hóa hình thành công, sau này không biết sẽ có bao nhiêu người gặp xui xẻo.
Ông cụ đã từng kể cho ta chuyện một trăm năm trước ở Hoàng Hà Khẩu từng có tà thần hóa hình, dân cư cả một trấn đều chết, cũng có sư huynh huyền môn đi trấn áp, nhưng lại có thêm cả một đạo quan nữa chết. Cuối cùng vẫn là thiên sư nhà họ Trương ở núi Long Hổ đích thân ra tay mới giải quyết được, về sau chỗ đó được gọi là Tử Nhân Loan, đến bây giờ vẫn không có ai dám ở.
Lưu ca liền vội hỏi:
"Ta thấy...hình như tượng thần này làm bằng gỗ, nếu không đốt nàng?"
Ta nói ngươi có thể thử một chút, vật này đã ăn tín ngưỡng, có linh quang hộ thể, đừng nói đốt, cho dù có lựu đạn cũng không nổ được, hơn nữa - linh hồn vợ con ngươi vẫn còn ở trong tay nàng, nếu thật sự làm như vậy, các nàng sẽ không về được nữa.
Lưu ca nghe vậy thì nôn nóng đến mức đi đi lại lại.
Trình Tinh Hà luôn luôn sợ chết, lúc này đã lui ra ngoài ba bước:
"Ngươi cứ nhất định phải nhúng tay vào chuyện này? Ta nói trước, nếu ngươi chết rồi, ta sẽ lấy món nợ tám mươi vạn kia đi, ông cụ nhà ngươi sẽ thành người già neo đơn, ngươi cũng đừng hòng tìm Giang Qua Tử báo thù nữa."
Ta cũng biết tên này miệng dao găm nhưng tâm đậu hũ, thật ra là sợ ta sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng từ trước đến nay ta luôn to gan, cũng rất hiểu đạo lý cầu giàu sang trong nguy hiểm - nếu giải quyết được tà thần này, chắc chắn công đức sẽ là con số trên trời.
Chỉ có thăng cấp, mới có thể làm cho ta có vốn liếng biết càng nhiều chuyện hơn.
Nghĩ như vậy ta liền bảo hắn nếu sợ có thể đi trước, còn mình thì bắt đầu xem khí cho bà bà thần. Trình Tinh Hà đã nhận ra, chậc một tiếng rồi quay đầu đi ra cửa.
Lưu ca cho rằng hắn thật sự muốn bỏ ta lại, kết quả vừa quay đầu nhìn đã thấy Trình Tinh Hà đang nhét một chai nước vào khe cửa.
Mũi ta rất thính, đã ngửi ra được mùi nhựa đào - hắn biết ta đã quyết tâm, cho nên chặn cửa giúp ta.
Hắn vừa làm vừa trách móc, gặp được bên B như ta đúng là xui tám đời, vừa nợ tiền công, thái độ tồi tệ, lại còn không cho ăn no...vô số tội lỗi được kể ra khiến Lưu ca còn thấy đồng tình.
Ta cũng không để ý đến hắn, chỉ quan tâm đến việc xem khí.
Ta cẩn thận nhìn tượng bà bà thần, chợt phát hiện diện mạo của nàng hơi thay đổi - lúc trước còn vô cùng hiền lành, không khác bất kì một bà lão ham ăn nào, nhưng bây giờ ánh mắt sau tay áo bỗng nhiên nghiêng hẳn đi giống như đang lườm ta, ánh mắt rất lạnh lẽo.
Khiến người ta phải sợ hãi.
Ta muốn đi xem đứa trẻ nhà họ.
Bây giờ đứa bé đang ngủ rất say sưa, ta tìm khắp người hắn một lần, Lưu ca thận trọng hỏi ta đang tìm cái gì?
Ta liền hỏi hắn dạo này có nhìn thấy đứa bé chơi cái gì khác thường không?
Lưu ca nghe ta hỏi thì ngây người, lắc đầu nói mình bận rộn công việc, bình thường đề là vợ chăm con, cũng không để ý nhiều, nhưng mà…hình như Lưu ca đã nhớ ra cái gì đó, liền vội nói:
"Lúc Tiểu Thụy sắp xảy ra chuyện, ta có nhìn thấy hắn đang chơi một vật nhỏ, bóp đi bóp lại trong tay, ta cũng không biết đó là cái gì."
Vậy thì đúng rồi, ta liền hỏi hắn bây giờ cái đó đang ở đâu?
Lưu ca đắn đo, nói không biết nữa.
Ta liền nhìn khí cho gian phòng này - lần này đã nhìn ra trên giá sách có một vệt sáng màu vàng.
Bây giờ toàn bộ căn nhà này đều là khí bẩn màu xám tro, ánh sáng vàng kia vô cùng chói mắt, ta nhảy lên với lấy vật kia, thầm nói khó trách.
Đó là một cái hộp nhỏ, phía trên có chữ vạn mạ vàng.