Chương 152: Không Cần Khách Sáo
Bóng dáng kia phản ứng cũng rất nhanh, muốn quay về, nhưng ta lập tức lấy một cái cọc gỗ đào đã gọt nhọn đóng vào tay phải của nàng.
Thứ kia lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết, Trình Tinh Hà nhân cơ hội giãy dụa tránh khỏi từ dưới thân nàng để chạy trốn, nàng cũng không để ý Trình Tinh Hà, một tay chụp tới phía ta.
Ta là muốn tránh, nhưng một tên Hoàng giai tam phẩm như ta sao có thể nhanh bằng nàng, ngay tức thì bị nàng đánh bay, đụng vào một thân cây, trong lỗ tai lập tức ong ong rung động, mũi miệng đều là mùi vị tanh của thịt sống, trước mắt cũng mơ hồ.
Tên Bạt lộ ra vẻ mặt dữ tợn, đứng dậy muốn đuổi theo ta, nhưng tay đã bị cọc gỗ đào đóng chặt ở đó, làm sao nhúc nhích được, ta nhân cơ hội này một lập tức rưới máu chó mực lên tấm lưới đánh cá và trùm lên người nàng.
Máu của chó mực cắn người mang tính ác, trừ tà, cô gái kia lập tức giật mình, chỉ thấy máu chó mực nóng lên phồng ra thành những bong bóng lớn đan xen ngang dọc trên người nàng.
Ta lau máu trên miệng và mũi đi, trong lòng tự nhủ may mắn là kịp ngăn cản, nếu không đợi đến lúc nàng ăn trẻ con, sẽ không còn sợ máu chó mực nữa.
Nhưng trái tim ta còn chưa được thả lỏng, cô gái kia cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, lật tung lưới dính máu chó ra, tiếp theo, “rắc” một tiếng, không ngờ nàng lại chặt đứt cổ tay phải của mình, xoay người nhào tới chỗ ta.
Cả người ta thoáng nhảy dựng lên – cô gái này hiển nhiên là người có trí khôn!
Trình Tinh Hà như thể đã gọi ta một tiếng, nhưng ta căn bản không nghe rõ hắn kêu cái gì, chỉ cảm thấy có một bàn tay chộp lấy bả vai ta, ta liền bay lên.
Gió lướt qua rì rào bên tai ta, ta mới hiểu được, Bạt sợ trời sáng nên vội vã trở về, muốn đưa ta vào hang ổ để ăn.
Mẹ kiếp...Thật sự bị bắt vào cái động không đáy kia, mẹ nó, cả đời ta cũng không chắc có thể leo lên được!
Ta lập tức rút Thất Tinh Long Tuyền ra, nhưng vị trí bắt ta của cô gái này rất khéo léo, nàng bóp chặt ở xương quai xanh, tay ta hoàn toàn không nhấc lên được chứ đừng nói là dùng sức, lúc này, ta ngửi được mùi vị của hơi nước.
Nơi này khô hạn đến nỗi đất cũng nứt hết, nơi có mùi hơi nước chỉ có chỗ giọt nước kia, động không đáy!
Trái tim ta lập tức lạnh đi, chẳng lẽ...mọe nó, ta thật sự sẽ bị chôn cùng Bạt kia sao?
Nhưng đúng lúc này, ta bỗng nhiên cảm thấy tay mình vô thức nâng lên, lưu loát bắt được Thất Tinh Long Tuyền trong tay, tiếp theo, ngay lúc thân thể sắp xuống động cùng Nữ Bạt kia, tay giơ kiếm rơi xuống, giống như đũa cắm đậu hũ, Thất Tinh Long Tuyền gắt gao cắm vào tảng đá lớn ở cửa động không đáy.
Ta lập tức thấy buồn bực...làm sao ta sử dụng được nó vậy? Những hành động vừa rồi, hoàn toàn giống như ta bị người khác khống chế, chẳng lẽ...
Ngẩng đầu nhìn, ta chỉ thấy một gã hói đầu đang nghiêng đầu từ cửa động nhìn xuống, hắn từ trên cao nhìn xuống ta, bày ra tư thế giống ta, nắm chặt chuôi kiếm.
Hoàng Đại Tiên?
Đúng rồi...Ta nhớ tới, Hoàng Đại Tiên uống một thùng nước của ta, là đến báo ân!
Cô gái kia treo cùng một chỗ với ta, quay đầu lại nhìn, sắc mặt càng ngày càng dữ tợn, muốn đưa tay túm lấy tay đang nắm chặt chuôi kiếm của ta.
Nhưng tay trái nàng nắm lấy ta, tay phải vươn ra chỉ có một cánh tay cụt, khoa tay múa chân hồi lâu cũng không túm được ta, bóng dáng hói đầu kia nghiêng đầu, ta nhìn thấy mép của gã hói đầu lấp lánh ánh vàng tựa như có tia sáng.
Ngây thơ sắp sáng!
Ta không khỏi vui mừng, cương thi không thể nhìn thấy ánh sáng, người gặp tất cương!
Cô gái kia hiển nhiên cũng cảm giác được, một luồng khí lạnh thổi vào tai ta - trong lòng ta lại căng thẳng, hỏng rồi, nàng nóng nảy, bây giờ muốn hít dương khí của ta!
Mà Hoàng Đại Tiên từ từ đứng lên, duỗi chân ra thật mạnh.
Ta lại cảm giác được, chân mình giơ lên và đạp thật mạnh vào bụng cô gái kia.
Cô gái kia rơi xuống, hồi lâu cũng không có tiếng đáp lại.
Ta không khỏi bị dọa đến cả người đổ đầy mồ hôi, nếu ta ngã xuống chắc chắn sẽ xong đời rồi.
Vì vậy, tôi đã đi gặp Hoàng Đại Tiên và muốn cảm ơn hắn.
Hoàng Đại Tiên xua tay, bộ dáng:
“Không cần khách sáo.”
Ta thoáng muốn cười, kết quả còn không đợi ta cười ra, ta cũng làm hành động giống Hoàng Đại Tiên, ra hiệu “Không cần khách sáo”, tay thoáng cái lại buông khỏi chuôi kiếm, theo đó rơi vào cái động không đáy kia.
…
Trong nháy mắt ngã xuống ta còn đang suy nghĩ, vận may của ta xem ra là thật sự kết thúc rồi...
Nhưng trong nháy mắt này, có một bàn tay gắt gao nắm lấy tay ta.
Ngẩng đầu nhìn, là Trình Tinh Hà.
Vì đưa nửa người xuống cứu ta, chân hắn chỉ câu ở trên tảng đá nên khuôn mặt trắng nõn của hắn nghẹn đỏ bừng, gân xanh trên cánh tay nổi lên.
Tuy nhiên, ta trơ mắt nhìn đôi chân của hắn từng chút một trượt xuống từ tảng đá, giống như không câu chặt được vậy!