Chương 160: Vật Sống
Nhưng nhìn kỹ, đều là đồng nghiệp mang ánh sáng của Ấn Đường, hơn nữa còn là một đám vui sướng khi thấy người khác gặp họa, càng giống như đến xem náo nhiệt hơn.
Những người này đều vây quanh ở cửa tiệm vùng lân cận, hiển nhiên là tới vì ta.
Kỳ quái, mấy ngày nay ta không có ở nhà, đã xảy ra chuyện gì rồi?
Ta xuống xe, có người tinh mắt nhìn thấy ta lại xì xào bàn tán:
“Lý Bắc Đẩu kia tới rồi.”
“Hahaha, thật tốt quá, náo nhiệt cuối cùng cũng sắp bắt đầu rồi, không uổng công chờ lâu như vậy.”
Ta càng ngày càng tò mò, liếc mắt nhìn cửa tiệm, lập tức ngây ngẩn cả người.
Trên cửa tiệm, không biết bị ai treo một cái chuông.
Ta đi qua nhấc chuông lên nhìn, trong lòng trầm xuống, mẹ nó, quả nhiên là chuông không có quả lắc, là trống rỗng.
Trình Tinh Hà cũng nhìn thấy, cũng lắp bắp kinh hãi:
“Mẹ kiếp, có người treo chuông câm cho ngươi ư?”
Ta quay đầu lại lạnh lùng nhìn những người đồng nghiệp:
“Ai treo nó? Đứng ra đây.”
Trong nghề nghiệp của bọn ta, chuông câm có ý nghĩa rất đặc biệt.
…
Tiên sinh phong thủy có ba bảo vật là chuông, la bàn và thước tầm long. La bàn và thước tầm long là để xác định phương hướng, chuông để nhìn hướng gió, treo một cái chuông câm không có “lưỡi” ở trước mặt các ngươi nghĩa là người trong nghề đang cười nhạo ngươi nói khoác.
Nói một cách đơn giản là đến phá quán, là điều vô cùng nhục nhã với người làm nghề này.
Đám đồng nghiệp đang cười trên sự đau khổ của người khác đều nhìn về một phương hướng, ta nhìn theo tầm mắt của họ, thấy được một chiếc xe thể thao.
Cái xe thể thao đó có màu rất lạ, trong màu xanh có lẫn màu cầu vồng, nhìn chẳng khác gì cứt bọ hung.
Cửa xe cứt bọ hung mở ra như cái cánh, một người trẻ tuổi đi xuống.
Người trẻ tuổi kia có mái tóc ngắn kiểu Hàn, đeo một cặp kính râm có màu xanh như con nhặng, rất kiêu kì tháo kính râm xuống nhìn cách ăn mặc của ta, khẽ mỉm cười:
"Ngươi chính là Lý Bắc Đẩu? Còn tưởng rằng là người như thế nào, hóa ra là một con gián đất."
Người đàn ông này môi đỏ răng trắng trông rất đẹp trai, bên mép có một nốt ruồi son gai mắt, trông dáng dấp không khác gì nhóm nhạc nam ta thấy trên quảng cáo mấy ngày trước. Mà bên cạnh hắn cũng có một đám con gái vây quanh, vừa dùng điện thoại chụp tanh tách, vừa hét chói tai như sóc đất:
"Hà thiếu thật đẹp trai!"
"A ta chết đây!"
"Vừa đẹp trai vừa biết xem phong thủy, ôm Hà thiếu đi!"
Một đống lời nịnh hót khiến ta không nghe nổi nữa, lạnh lùng nhìn hắn:
"Ẻo lả, là ngươi treo chuông câm hả?"
Ta vừa dứt lời, xung quanh lập tức im phăng phắc. Đám phụ nữ kia lập tức mắng ta, mà khuôn mặt Hà thiếu cứng đờ, híp đôi mắt đeo lens lại:
"Ngươi nói ai ẻo lả?"
"Ai ẻo lả tự biết rõ."
Ta tiến một bước đến gần hắn:
"Ta hỏi ngươi một lần nữa, có phải là ngươi treo đúng không?"
"Đúng thì sao?"
Hắn nhếch khóe miệng:
"Ngươi có dám tháo không?"
Trong nghề này có một quy củ, ai treo chuông câm cho ngươi nghĩa là không phục ngươi, nếu ngươi dám tháo xuống thì phải đấu pháp với hắn. Thắng thì ngươi có thể treo chuông câm trước cửa nhà họ, hắn không được tháo xuống. Còn thua thì chuông câm này sẽ treo trước cửa nhà các ngươi cả đời, người cùng nghề kia đi ngang qua có thể cười nhạo ngươi không có bản lĩnh.
Ta xoay người lại muốn tháo chuông câm xuống đập vào mặt hắn, Trình Tinh Hà bỗng nhiên túm lấy ta:
"Khoan đã, hình như hắn là người nhà họ Hà."
Ngươi đang nói nhảm đó hả? Vừa rồi đám fan cuồng não tàn kia mới gọi hắn là Hà thiếu gì đó, không họ Hà thì họ gì?
Trình Tinh Hà nói:
"Đừng gấp, ngươi có biết mười hai cấp thiên không?"
Ta đã từng nghe nói qua, trong nghề phong thủy này của chúng ta có mười hai thầy phong thủy cấp thiên - đỉnh của kim tự tháp.
Trình Tinh Hà nói với ta mười hai đại lão đó là người có uy tín cao nhất đại diện cho toàn bộ người làm nghề này. Họ được chia ra thành Đông Tây Nam Bắc, Giang Hà Hồ Hải, Thiên Địa Huyền Hoàng.
Tên ẻo lả họ hà này hình như là cấp thiên đại diện cho “Giang” trong đó, người nhà của Hà Hữu Thâm.
Hà Hữu Thâm kia là nhân vật truyền kỳ trong nghề, am hiểu xem mộ trên núi nhất, khách hàng toàn người làm quan - nghe nói hắn từng xem mộ tổ tiên cho mấy võ tướng nổi tiếng, gia đình những võ tướng kia sinh ra nhân tài thì rất biết ơn hắn, cho nên nhà hắn gần như có thể nghênh ngang đi khắp đất Hoa Hạ này.
Hà Hữu Thâm từng có một chuyện vô cùng nổi tiếng - tên là đất đoạn phượng.
Nghe nói nhà họ Hà từ đời này sang đời khác đều làm phong thủy, khó tránh khỏi tiết lộ thiên cơ, cho nên con cháu ít ỏi, tốn rất nhiều công sức mới sinh được con độc đinh, hương khói có thể tắt bất cứ lúc nào. Hai mươi năm trước, lúc cháu trai hắn sắp ra đời, hắn đã tính ra được chỉ sợ không giữ được đứa cháu này.
Vì vậy hắn đã bảo con trai chờ trước phần mộ tổ tiên nhà mình, lúc nào nhìn thấy ngựa cưỡi người thì đặt tay lên mộ, bắt lấy một vật còn sống.