Chương 161: Tên Ẻo Lả
Con trai hắn không có thiên phú lắm, không biết cái gì gọi là ngựa cưỡi người, không thể làm gì khác hơn là đến chờ trước mộ tổ tiên. Kết quả đợi một ngày cũng không thấy cái gì, vừa đứng lên thả lỏng vừa nói chẳng lẽ cha mình hồ đồ, từ trước đến nay chỉ nghe thấy người cưỡi ngựa, đi đâu mà tìm ngựa cưỡi người đây?
Đúng lúc này, bỗng nhiên có mấy người đưa ma đi ngang qua trước mặt hắn. Hắn nhìn thấy một người đang vác ngựa giấy trên vai, giống như con ngựa kia đang cưỡi người vậy!
Lúc này hắn mới phản ứng được, lập tức vào trong mộ bắt một vật còn sống, nhưng lần này lại tốn rất nhiều thời gian, trong đó có một con chim trắng, hắn tốn rất nhiều công sức mới bắt được, nhưng lại làm mỏ con chim bị thương.
Đến nhà Hà Hữu Thâm nhìn thấy vậy thì tức giận tát cho con hắn hai cái:
"Suýt nữa thì hủy dung cháu ta rồi!"
Sau đó liền mang chim trắng đi.
Buổi tối hôm đó, ban đầu cháu trai của Hà Hữu Thâm khó sinh, suýt nữa một xác hai mạng, nhưng sau đó lại thuận lợi ra đời như kỳ tích. Bên mép đứa trẻ có một nốt ruồi son màu đỏ - giống vị trí bị thương trên mỏ chim trắng như đúc.
Chuyện này đã nổi tiếng khắp thiên hạ, ai cũng nói Hà Hữu Thâm kia biết được chuyện một trăm năm trước một trăm năm sau, tất cả người trong nghề đều không thể không phục.
Nói xong Trình Tinh Hà liền chỉ tên ẻo lả kia:
"Ngươi nhìn thấy nốt ruồi son bên mép hắn cha? Hắn chính là con chim trắng đó, cho nên được đặt tên Hà Bạch Phượng."
Sao không gọi là Gà Ác Bạch Phượng đi?
Nhưng Hà Hữu Thâm lại có thể xem chuyện cho nhà mình, bản lĩnh này quả thật quá lợi hại - cấp thiên đúng là kinh khủng.
Lúc này Cao lão sư cũng tới, túm lấy ta:
"Bắc Đẩu, hắn nói gì kệ hắn, ngươi đừng kích động, hắn là người nhà của mười hai cấp thiên, chúng ta không đắc tội nổi - không ai dám động vào chuông câm mà họ treo!"
Sau đó Cao lão sư liền nói cho ta có nhà nào đó bị người nhà của mười hai cấp thiên treo chuông câm, nếu không dám tháo thì sẽ thân bại danh liệt, nếu dám tháo cũng sẽ mất mạng trong quá trình đấu pháp.
Trình Tinh Hà cũng gật đầu liên tục:
"Nhịn một lúc gió êm sóng lặng, giữ lại cái mạng nhỏ bốn mươi ngày của ngươi mà tìm Giang Qua Tử đi."
"Nói ngươi là gián đất đúng là không oan uổng ngươi."
Không biết Hàn Đống Lương cũng tới từ lúc nào, dương dương đắc ý nói:
"Một người xem phong thủy mà còn không biết cả mười hai cấp thiên trong nghề, vậy mà còn dám mở cửa hàng, lão già nhà các ngươi là một tên gáo học mới dạy ra một tên Dã Hồ Thiện không tên không họ như ngươi đúng không?"
Một ngọn lửa giận xông thẳng lên đầu ta:
"Mẹ nó ngươi nói ai là gáo học?"
"Gáo học" là lời chửi người ta trong nghề này, ý là giả danh lừa bịp, người không có bản lãnh giả mạo thành tiên sinh phong thủy sẽ bị người ta gọi là "gáo học", không khác mấy so với câu chửi con hoang bình thường.
Ta âm thầm siết chặt nắm đấm, ngươi mắng ta, ta có thể mắng lại, nhưng ngươi mắng ông cụ thì không được, ta phải đánh ngươi.
Xung quanh cười ầm lên:
"Ngay cả chuông phong thủy còn không có mà lại dám nổi giận."
"Người trong nghề chúng ta bị nói là lừa đảo cũng vì loại hàng rởm này. Hà thiếu treo chuông câm đúng lắm, treo tên cứt chuột này lên để người ta đỡ bị lừa gạt, làm liên lụy đến danh tiếng của tất cả chúng ta!"
"Chưa có ai dám tháo chuông câm mà nhà họ Hà treo đâu, để xem hắn còn dám nói có vàng cũng không mời được, cướp việc làm ăn của chúng ta nữa không."
Lúc này ta nhìn khí mới thấy sau gáy tên ẻo lả đó có ánh sáng màu xanh, là cấp địa.
Đúng rồi...Trước khi đến đất tú nữ, Trình Tinh Hà đã nói với ta trong huyện có một thầy phong thủy xem đất trâu ngủ cho ngân hàng Bát Hỉ, đã cướp toàn bộ danh tiếng của ta đi, hóa ra chính là tên này.
Lúc này tên ẻo lả kia ngậm một cái kẹo mút trong miệng, nói với Hàn Đống Lương:
"Cậu, nghe ngươi nói ta còn tưởng rằng là ai ghê gớm lắm chứ, trông như thế này mà còn làm gãy được Cản Sơn Tiên của ngươi, ngươi phải để ý một chút vào, cả đời ông ngoại ta mới dành dụm được chút uy vọng đó, đừng để thua hết sạch."
Lời này không có chút khách khí nào, mặc dù Hàn Đống Lương đang cắn chặt răng, nhưng vẫn mỉm cười với tên ẻo lả này:
"Đúng vậy, cậu không có bản lĩnh, không phải còn có cháu ngoại có tiền đồ sao?"
"Được rồi."
Tên ẻo lả kia lại mất hứng thú khoát tay một cái:
"Ta đã treo chuông câm cho hắn giúp ngươi rồi, còn mấy người nổi tiếng đang đợi ăn cơm với chúng ta."
Vừa nói vừa leo lên cái xe cứt bọ hung kia muốn rời đi.
Đám thầy phong thủy xung quanh đã sớm chướng mắt ta, bây giờ thấy tên ẻo lả chết tiệt kia xả giận hộ thì ai nấy đều tự đắc thỏa mãn, vừa cười nhạo ta vừa rời đi, còn lẩm bẩm nói có chuông câm này rồi, xem ai còn dám đến nhờ hắn.