Chương 179: Tiền Bối
Lúc này tín hiệu gián đoạn, không còn live nữa.
Trình Tinh Hà ngẩng lên nhìn ta:
"Móa ơi, Ô Kê Bạch Phượng này...gặp xui rồi!"
Xem ra mấy món rút thăm đấu pháp rất công bằng, Ô Kê Bạch Phượng cũng đá phải tấm sắt.
Trình Tinh Hà lập tức định kéo ta tới đập nước chín khúc xem thử:
"Nếu hắn rơi xuống rồi, ngươi không sao vậy hiển nhiên trận đấu pháp này ngươi thắng!"
Ta khoát tay:
"Đừng vội, làm việc phải tới nơi tới chốn. Ta còn chưa giải quyết chuyện đất đai trong thôn đâu!"
Trình Tinh Hà nhìn ta khó hiểu:
"Chẳng phải ngươi nói với quý nhân kia hay lắm à? Trả lại đất phong cho hắn..."
Ta để ý thấy công nhân kia đang nhìn chúng ta chằm chằm nên đẩy mặt Trình Tinh Hà ra. Công nhân kia nhanh chóng thò đầu ra hỏi:
"Tiểu ca ca, ngươi giải quyết thật à? Không phải, ngươi giải quyết sao rồi?"
Ta đáp:
"Ta đã làm xong việc nên làm rồi nhưng còn có vài chuyện các ngươi phải làm."
Dứt lời, ta cầm một cành cây, vẽ một bản đồ trên mặt đất...Bản vẽ phác thảo phương vị đất đai thôn này:
"Ngươi tìm máy móc đào chỗ ta đánh dấu, lúc nào đào được tảng đá hình tam giác thì chở nó đi là được...Tốt nhất là chở tới bờ biển, sau đó ngày nào các ngươi cũng đào ít đất xem màu đất, lúc nào đào thấy màu đất không còn là màu đỏ thẫm nữa là có thể động thổ rồi."
Công nhân thò đầu nhìn:
"Hừm, là một vòng lớn xung quanh mảnh đất này? Không nhỏ nha!"
Đúng thế...Thực ra những tảng đá hình tam giác này chính là răng của Thôn Thiên Địa.
Chỉ cần nhổ hết răng đi, đất đai thôn này cũng rách.
Nói thế, máu dê chu sa cũng sẽ từ từ hết khí thế hung ác, chờ màu đất trở lại bình thường, các công nhân làm việc sẽ an toàn.
Công nhân kia nghe xong hơi nửa tin nửa ngờ:
"Tiểu ca ca, đất đỏ này có thể thay đổi màu thật à? Ta nghe thấy mơ hồ sao ấy?"
Cái gì mà đổi màu? Đó là ta dùng mạng trong nguy hiểm mới đổi được đấy được không?
Ta không tranh luận với hắn:
"Ngươi nhìn xem, hai chúng ta là người duy nhất đi từ trong đất ra. Ngươi không tin chúng ta thì tin ai? Còn một việc ngươi phải ghi nhớ, đất đổi màu xong các ngươi đừng tự mình khởi công...Mà là gọi cho viện di sản văn hóa để họ tới. Ở đây có một quần thể mộ rất lớn. Họ dọn dẹp ở đây xong, các ngươi mới có thể bắt đầu đào đường hầm."
Nhân viên khảo cổ là người chuyên nghiệp, có thể chở Thành Bắc Vương đi một cách an toàn, nhỡ may để đội xây cất làm luôn khiến quan tài bị tổn thương, chắc chắn Thành Bắc Vương sẽ mặc kệ, có khi còn dẫn tới rắc rối lớn.
Mắt công nhân sáng lên:
"Tiểu ca ca, ngươi nói thật đi, chỗ này có di sản văn hóa giống như Hải Hôn Hầu hả?"
Ta thấy diễn xuất này có lẽ không kém Hải Hôn Hầu là mấy, chẳng qua ta cũng thấy công nhân chợt lóe lên tham niệm rồi, nghiêm mặt nói:
"Đúng thế, nếu không người ta dùng âm binh làm một hành lang làm gì?"
Quả nhiên, vừa nghe thấy hành lang âm binh, sự tham lam trong mắt công nhân lập tức biến mất hẳn...Vừa rồi hắn cũng nói ai cũng không nên chết.
Ta thầm thở phào nhẹ nhõm. Xem như là giải quyết xong chuyện này rồi.
Nhưng đúng lúc này, tiếng vỗ tay không biết từ đâu truyền tới:
"Suy nghĩ chu đáo từ đầu tới cuối. Tiểu ca ca, ngươi là nhân tài!"
Ta ngoảnh lại nhìn xem, thấy một ông cụ đứng trên một tảng đá lớn, híp mắt lại cười với ta.
Ông cụ này mặc bụi bặm, vừa nhìn y như màu tảng đá y như dùng màu sắc để tự vệ, vừa rồi ta không phát hiện hắn.
Hơn nữa ông cụ này lại là người gù.
Trình Tinh Hà thấy hắn, hiển nhiên hơi cảnh giác, hỏi:
"Ngươi là?"
Ông cụ kia cười một tiếng:
"Ông cụ ta ấy à, là nhân chứng của đấu pháp Lý Bắc Đẩu kia!"
Ta sững sờ, nhân chứng của ta?
Quả thực, người hai bên đấu pháp hẳn đều nên có một thầy phong thủy thân phận quyền uy. Nhìn từ đầu tới cuối, tới làm nhân chứng...Dùng danh dự của mình đả bảm đảm, chứng minh độ hoàn thành công việc và thời gian là tiêu chuẩn quan trọng nhất trong thắng thua.
Chuyện đấu pháp giữa ta và Ô Kê Bạch Phượng, không có thầy phong thủy nào đứng ra làm nhân chứng cho ta, ai cũng đi theo Ô Kê Bạch Phượng, đi nhanh như nước thủy triều. Ta không ngờ có người tới làm nhân chứng cho ta!
Nghĩ thế, ta hơi biết ơn...Chuyện phí sức như làm nhân chứng này, nếu hắn thực sự tới làm nhân chứng cho ta vậy hắn lặng lẽ theo ta từ ban đầu, đã ngồi đây ba ngày ba đêm.
Ta đã coi hắn như trưởng bối thầy phong thủy:
"Cảm ơn tiền bối! Đúng rồi, không biết tên tiền bối là gì?"
Người gù kia cười hì hì:
"Gì mà tiền bối hay không tiền bối, đừng khách sáo, ta không thích nhìn tên khốn kiếp nhỏ kia diễn xuất. Con bà nó, ỷ vào ông nội hắn cái con chim gì, thực sự coi mình là phượng hoàng à. Ta lại thích ngươi, có gan có trách nhiệm, là tài nguyên tốt."
Người dù nói rất thoải mái, khiến ta rất có cảm tình...Đây là người duy nhất ta gặp mà thấy người mười hai thiên giai lại không nịnh nọt đồng hành.