Chương 181: Đấu Pháp
Xe lái đến đập nước Cửu Khúc, quả nhiên xung quanh có rất nhiều người, vừa có thầy phong thủy vừa có fans não tàn, xe cứu hỏa cũng tới, khung cảnh vô cùng huyên náo. Ta vừa nhìn đã thấy được Hàn Đống Lương trong đám người hỗn loạn kia.
Chỉ thấy hắn chỉ chỉ chỏ chỏ, lúc thì sai đám tiên sinh Chính Nhất Đạo cấp dưới của mình lên thượng du xem hình, lát lại bảo cảnh sát cứu hỏa xuống hạ du nhìn một chút, lại xua đuổi fans não tàn, đúng là vô cùng bận rộn.
Trình Tinh Hà vô cùng kích động, vọt lên cướp loa của một fan não tàn:
"Chúng ta đã thắng đấu pháp, các ngươi phải treo chuông người rồi!"
Mọi người đều bị tiếng loa lớn thu hút, quay đầu lại thấy ta vẫn bình yên xuất hiện thì không khỏi xì xào bàn tán:
"Thật hay giả vậy, tên Dã Hồ Thiện đó lại thắng?"
"Nếu thật sự như vậy thì Chính Nhất Đạo và nhà họ Hà cấp thiên đúng là mất hết mặt mũi!"
Hàn Đống Lương vốn đang rất sốt ruột vì cháu ngoại mất tích, nhìn thấy chúng ta lại chạy thoát được, còn nói là thắng đấu pháp thì tức giận đến mức cả người run lên bần bật như mắc bệnh Parkinson, chỉ thẳng vào mặt ta mà mắng:
"Lý Bắc Đẩu, ta thấy ngươi biết Bạch Phượng xảy ra chuyện nên mới chạy đến cướp công! Người như ngươi mà cũng có thể giải quyết được hành lang âm binh á?"
Ta đáp:
"Hàn tiên sinh, ngươi cũng đã vào nghề lâu rồi, còn là người dẫn đầu hiệp hội hành nghề ở huyện chúng ta, không thể giống phòng kế toán tham ô - nói không tính là không tính thật chứ?"
Hàn Đống Lương cắn răng một cái, cười nhạt:
"Được thôi, ngươi nói ngươi thắng đấu pháp, vậy có ai chứng kiến không?"
Xem ra lúc đi hắn đã tính được trước sẽ không có ai làm chứng được cho ta rồi.
Người gù kia đi ra, ho khan một tiếng:
"Lão già bất tài này nguyện ý làm nhân chứng cho hắn."
Đám thầy phong thủy ở đây thấy người gù này xấu xí thì cười ầm lên:
"Lão già này là ai, nhìn dáng vẻ thế kia, còn không có chuông phong thủy, chẳng lẽ cũng là một Dã Hồ Thiện?"
"Đương nhiên Dã Hồ Thiện phải qua lại với Dã Hồ Thiện rồi, không phải người một nhà không vào cùng một cửa mà."
Hàn Đống Lương cười nhạt:
"Dã Hồ Thiện chính là Dã Hồ Thiện, sở dĩ nhân chứng có tác dụng là bởi vì người làm chứng đó sẽ lấy danh tiếng của mình ra để đảm bảo, ngươi lôi từ đâu ra được một tên ất ơ đến đây để giả vờ giả vịt vậy!"
Đám thầy phong thủy khác đều là người trong huyện nhỏ, chỉ biết được người cấp địa chứ không biết đến Hoàng lưng gù cũng dễ hiểu, nhưng Hàn Đống Lương này suốt ngày to mồm khoác lác mà cũng không nhận ra mười hai cấp thiên sao?
Hoàng lưng gù không hề tức giận, chỉ khoát tay một cái:
"Haiz, mấy năm nay lão già này ít ra ngoài, nhưng thấy đứa bé này có duyên nên mới ra mặt làm chứng, các ngươi muốn bằng chứng, cái này có tính không?"
Nói xong liền thò tay ra sau lưng lục lọi nửa ngày như Tế Công xoa bùn, cuối cùng mới lôi ra được một cái chuông.
Đây chính là giấy phép hành nghề của thầy phong thủy - chuông phong thủy.
Cái chuông này rất cũ, chất lượng cũng không tốt lắm, trong gỉ sét loang lổ miễn cưỡng thấy được hai con cá tạo thành một hình thái cực.
Mọi người thấy cảnh này cũng vô cùng hứng thú, muốn xem là người nào dám xen vào chuyện này, kết quả vừa nhìn thấy cái chuông phong thủy đó thì hoàn toàn choáng váng:
"Đây là...Thái Cực Ngư Đồ, nhà họ Hoàng ở Dĩnh Xuyên!"
"Chẳng lẽ...Là Hoàng lưng gù trong thiên địa huyền hoàng?"
"Đúng...Nghe đồn rằng trên người mười hai cấp thiên đều có chỗ dị thường, người này đúng là bị gù!"
Ta biết bởi vì nghề của chúng ta hay phải tiết lộ thiên cơ cho nên sẽ bị ngũ tệ tam khuyết, nhưng không ngờ mười hai cấp thiên cũng dính chưởng. Nhưng hình như trên người Đỗ Hành Chỉ không có gì khác thường mà? Chẳng lẽ đẹp khác thường cũng được tính?
"Rốt cuộc Lý Bắc Đẩu kia có lai lịch gì, dựa vào cái gì mà Dã Hồ Thiện có thể mời được cấp thiên?"
Ánh mắt họ nhìn ta lập tức thay đổi - có hâm mộ ghen tị, nhưng đa số là sợ hãi kiêng kỵ với thân phận bí ẩn của ta.
Đa số thầy phong thủy cả đời cũng chưa bao giờ được thấy cấp thiên thực thụ, liền xông lên hành lễ với Hoàng lưng gù, nhưng Hoàng lưng gù lại có vẻ rất chính trực, ai không hợp mắt thì sẽ không thèm nhìn, mà chỉ nghiêng đầu nhìn Hàn Đống Lương:
"Ngươi nói xem tên ất ơ như ta có đủ tư cách làm nhân chứng không?"
Hàn Đống Lương đã sớm choáng váng, hắn nào ngờ được sẽ gặp được mười hai cấp thiên, mấp máy môi nửa ngày cũng không nói nên lời, khó khăn lắm mới hành lễ với Hoàng lưng gù:
"Tiền bối, vãn bối thật sự là..."
"Đừng đánh trống lảng."
Dù Hoàng lưng gù vẫn cười, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác rất áp lực:
"Ngươi chỉ cần nói các ngươi có treo chuông không thôi."
Hàn Đống Lương cắn chặt răng, muốn không nhận cũng không dám, đành phải rặn ra một câu:
"Chúng ta...Chúng ta thua."
Mà Hoàng lưng gù lại xoay người:
"Các ngươi còn trẻ, chắc hẳn không điếc, ai có thể làm chứng đích được thì đứng ra."