Chương 182: Hắc Lão Gia Tử
Một trong mười hai cấp thiên đã lên tiếng, dĩ nhiên họ cũng phải đáp lại:
"Chúng ta đều có thể làm chứng, là Lý Bắc Đẩu thắng, chuông câm...nên để nhà họ Hà treo!"
Nghe thấy thế, ta lập tức hưng phấn hẳn lên, cuối cùng cũng đã phân được thắng bại, có thể coi là xả giận được rồi!
Lúc này không biết ai lẩm bẩm một câu:
"Lần đầu tiên nhà họ Hà phải treo chuông câm..."
"Nếu để Hà lão gia tử biết..."
"Các ngươi còn có tâm trạng nghĩ những chuyện này sao!"
Bỗng nhiên có một fan não tàn của Gà Ác Bạch Phượng xông từ đâu ra, khóc lóc hô:
"Bây giờ Hà thiếu đã ngã xuống không biết sống chết, các ngươi không nghĩ cách cứu hắn mà còn quan tâm đến chuông gì, đầu óc các ngươi có vấn đề hả?"
Có phải Hàn Đống Lương không muốn như vậy đâu - danh tiếng quan trọng, nhưng có quan trọng bằng mạng sống không, Gà Ác Bạch Phượng là cháu độc đinh của nhà họ Hà, lần này bị hắn gọi đi xả giận cho mình, nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó, hắn có tám cái đầu cũng không đủ để chém!
Lúc này Hoàng lưng gù có vẻ đã mãn nguyện, đang muốn dẫn ta đi về, nhưng chợt nghe thấy một tiếng bịch sau lưng, Hàn Đống Lương quỳ xuống đất ôm chặt lấy chân Hoàng lưng gù:
"Tiền bối họ Hoàng, vừa rồi là ta có mắt không biết thái sơn, ngươi và Hà bá bá nhà ta đều là mười hai cấp thiên, đều là người mình, bây giờ Bạch Phương đang gặp nguy hiểm, chỉ có cấp thiên mới có thể cứu, cầu xin ngươi hãy giúp một tay, mau cứu đứa trẻ, Chính Nhất Đạo, nhà họ Hàn và nhà họ Hà chúng ta vô cùng cảm kích!"
Hoàng lưng gù nhíu mày:
"Ngươi đừng có hiểu nhầm, lão già Hà kia có quan hệ không tốt lắm với lão già này, mắc gì ta phải cứu cháu hắn, mặt nóng dán mông lạnh? Không làm không làm."
Bây giờ Hàn Đống Lương chỉ mong có một cấp thiên xuất hiện, thấy Hoàng lưng gì từ trên trời rơi xuống, làm sao có thể tùy tiện bỏ qua chứ, lập tức ôm Hoàng lưng gù không buông tay, không ngừng cầu xin, luôn miệng nói chỉ cần giúp chuyện này, muốn họ làm cái gì cũng được.
Hắn cũng không ngu, nếu thứ ở dưới kia dữ như vậy, chỉ sợ Hoàng lưng gù là hy vọng duy nhất.
Hoàng lưng gù giả bộ khó xử nói:
"Đây đúng là phong thủy luân lưu chuyển, đáng tiếc ta đã thề, cho dù người nhà họ Hà có chết ở trước mặt ta, ta cũng sẽ không nhúng tay..."
Nói rồi còn rất gian xảo nhìn ta một cái.
Ta lập tức nhận ra - ánh mắt của Hoàng lưng gù có chút không đúng!
Hàn Đống Lương nghe vậy thì càng tuyệt vọng, quả nhiên Hoàng lưng gù đã chuyển đề tài:
"Nhưng mà ta có ý này."
Hàn Đống Lương lập tức có hy vọng, luôn miệng hỏi ý gì?
Hoàng lưng gù chỉ ta:
"Người bạn nhỏ này của ta lại có bản lĩnh đó."
Cả đầu ta như nổ tung, ta ư?
Hàn Đống Lương cũng ngây người, luôn miệng nói Hoàng lưng gù không nên đùa.
Hoàng lưng gù tiếp tục chớp mắt với ta, quay sang nói với Hàn Đống Lương:
"Ta cũng không đùa với ngươi, nhưng mà có một điều kiện, không phải các ngươi rất xem thường người bạn nhỏ này của ta sao? Vậy chúng ta sẽ đánh cuộc, nếu người bạn nhỏ này có thể giải quyết được chuyện ở đập nước Cửu Khúc, cứu con chim trắng kia của các ngươi ra, vậy thì phải để con chim trắng đó nhận người bạn nhỏ này của ta làm sư phụ."
Ta cũng ngây ngẩn - ta đã nhìn ra được Hoàng lưng gù muốn xả giận cho ta, nhưng ngươi cũng quá đề cao ta rồi. Chuyện ở mộ Thành Bắc Vương là do ta may mắn, chứ một tên cấp hoàng tam phẩm như ta làm gì có bản lĩnh đối phó với thứ mà cấp địa cũng không đối phó nổi?
Hoàng lưng gù vừa dứt lời, xung quanh lập tức xôn xao, sắc mặt Hàn Đống Lương lúc xanh lúc đỏ như màn hình LED.
Trình Tinh Hà cũng sửng sốt, nhìn chằm chằm ta nói:
"Lý Bắc Đẩu, vết thương kia của ngươi còn chưa lành, vậy mà lại có vết thương mới đang chờ ngươi!"
Những thầy phong thủy khác cũng xì xào bàn tán:
"Nghe nói tính tình Hoàng lưng gù rất quái đản, nhưng không ngờ lại quái đản như thế - vừa mới nói Lý Bắc Đẩu là người bạn nhỏ của mình, sao đã muốn để hắn đi chịu chết rồi?"
Đúng thế!
Ta vừa mới thoát khỏi nguy hiểm chết người, còn muốn giữ mạng đi tìm Giang què nữa, đang định từ chối thì lại nghe thấy Hoàng lưng gù thấp giọng nói không để người khác nghe thấy được:
"Ngươi không cần lo lắng, chỉ cần ngươi ra tay vào lúc cá chép leo cây, chắc chắn sẽ bắt được thứ ở trong đập nước."
Cá chép leo cây? Ta sống bao nhiêu năm nay chưa bao giờ nghe nói cá chép có thể leo cây đâu!
Mà Hàn Lương Đống lại vô cùng nôn nóng:
"Hoàng lão tiền bối, ngươi đừng nói đùa, Lý Bắc Đẩu kia là do một tên chết tiệt dạy dỗ, thật sự không hề có bản lĩnh, để hắn đi cứu Bạch Phượng không phải hại Bạch Phượng sao?"
Mọe nó lại mắng ông cụ!
Ngươi dám mắng bản lĩnh của ông cụ, đã thế ta cứ phải bắt ngươi khâm phục ông cụ, vì thế ta liền nói:
"Được thôi, ta sẽ vớt tên đồ đệ kia của ta lên, để hắn dập đầu mấy cái với sư tổ."