Chương 183: Thăm Dò
Hoàng lưng gù lập tức hưng phấn:
"Dũng cảm lắm! Đúng là ta không nhìn nhầm người, đến lúc đó lão già này sẽ chủ trì nghi thức bái sư cho các ngươi! Mọi người ở đây đều là nhân chứng!"
Có người xem náo nhiệt cũng hưng phấn theo:
"Đúng là ngày nào cũng có náo nhiệt, hôm nay đặc biệt nhiều!"
Hàn Lương Đống đã sắp cắn nát răng - lúc đầu mời Hà Bạch Phượng đến trị ta, không ngờ Hà Bạch Phượng lại mắc kẹt ở đây, còn phải nhờ ta đi vớt!
Nhưng bây giờ hy vọng duy nhất chính là Hoàng lưng gù, nếu hắn muốn cứu Hà Bạch Phượng thì cho dù không muốn cũng phải đồng ý.
Thế là hắn vỗ tay xuống đất, đứng lên lớn tiếng nói:
"Chính Nhất Đạo chúng ta đã nói thì sẽ giữ lời, nếu thật sự có thể cứu được Bạch Phượng, bái sư thì bái sư!"
Trình Tinh Hà lại túm lấy ta:
"Ngươi thật sự muốn đi chịu chết? Ngươi sống đủ rồi hả? Đừng ỷ vào mấy lần trước may mắn mà nghĩ rằng mình có bản lĩnh, ngươi cũng đã tận mắt nhìn thấy Gà Ác Bạch Phượng xui xẻo thế nào rồi đấy!"
Ta đáp:
"Gà Ác là Gà Ác, ta là ta."
"Vậy cũng không được."
Trình Tinh Hà kéo ta lại:
"Gà Ác đã rơi xuống đập nước, cho dù ngươi có mò lên được cũng chỉ còn lại thi thể, với nhân phẩm của đám Chính Nhất Đạo kia, nếu không làm tốt bọn họ sẽ còn đổ cái chết của Gà Ác cho ngươi, đến lúc đó cho dù ngươi thật sự nhảy vào Hoàng Hà cũng không giải thích được!"
"Không có việc gì."
Ta nói:
"Hôm nay ta đã thấy hắn trong livestream - ấn đường của hắn đỏ rực, mệnh cung rất sung mãn, chắc chắn ông nội hắn đã tác động lên người hắn rồi, trong thời gian ngắn tuyệt đối không chết được, chắc chắn bây giờ vẫn còn sống."
Trình Tinh Hà không phản đối, chỉ thở dài tặc lưỡi, ta nói nếu không ngươi ở đây chờ ta? Ta giải quyết xong sẽ lên.
Lúc trước ở mộ quý nhân suýt nữa đã làm liên lụy đến Trình Tinh Hà, trong lòng ta vẫn luôn thấy áy náy.
Không ngờ Trình Tinh Hà cũng theo ta xuống dưới đập nước:
"Có xúi quẩy thế nào cũng không bằng ngươi được - với lại cũng do ta mù, lại chọn một bên A hợp tác như ngươi. Đúng rồi, cộng cả hai chuyện này lại đều phải thêm tiền! Không thêm tiền thì cũng phải thêm đồ ăn..."
Dưới sự tiễn đưa vui vẻ của mọi người, chúng ta đi xuống dưới đập nước, Trình Tinh Hà thở dài:
"Gió thổi vi vu sông Dịch lạnh, tráng sĩ một đi không trở về..."
Ta thì nhớ tới Hoàng lưng gù.
Trong nghề phong thủy của chúng ta có một quy củ, đó là không thể tính hết quẻ, nếu không sẽ tiết lộ thiên cơ, bị ông trời thu bát cơm, biến thành mù lòa.
Cũng vì quy củ này mà lúc Hà Hữu Thâm canh giờ bắt chim chỉ có thể nói về ngựa cưỡi người, mà Hoàng lưng gù nói với ta về cá chép leo cây cũng như thế.
Ta bắt đầu suy nghĩ - lúc nào cá chép có thể leo cây?
Lúc này chúng ta đã đến một chỗ rất cao, ta nhìn xuống mới thấy quả nhiên địa thế của đập nước lớn rất giống bọ cạp hai đuôi, vì có hai dãy núi vây quanh.
Tục ngữ nói đuôi bò cạp - độc một phần, bọ cạp hai đuôi càng không cần phải nói. Đúng là chỗ này rất thích hợp với những thứ không tốt, chỉ cần ở lại chóp đuôi của bọ cạp hai đuôi, người chết có thể vùng dậy, yêu tinh có thể biến thành người.
Đến khi nhìn khí xung quanh, ta liền nhíu mày, có màu xanh xen lẫn trong màu đen!
Điều này cũng rất mới mẻ, bình thường người chết và tinh quái sẽ không cùng tồn tại vì đạo lý một núi không thể có hai hổ, nhưng lại có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?
Ta liền hỏi Trình Tinh Hà có thấy cái gì không?
Trình Tinh Hà cau mày:
"Thứ đó ở trong nước, ta chỉ có thể trông thấy mấy cái bóng, lát nữa ngươi phải cẩn thận một chút, không có chuyện gì thì tuyệt đối đừng xuống nước."
Ta đồng ý, sau đó đi xuống đập nước dọc theo con đường nhỏ.
Kết quả chưa đi được mấy bước, Trình Tinh Hà đã kéo ta lại, còn nháy mắt với ta.
Ta cũng nghe thấy động tĩnh, vừa quay liền thấy một bụi cây đang không ngừng rung lên, hình như bên trong có cái gì đó, hơn nữa còn loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc.
Ta lập tức rút Thất Tinh Long Tuyền ra, đi đến thăm dò, không ngờ bên trong lại phát ra một tiếng như heo bị chọc tiết:
"Móa ơi!"
Ta cũng bị dọa giật mình:
"Ai?"
Bụi cây đứng thẳng lên, một cái mông lớn rất tròn thỏ ra trong đám dây leo:
"Có người thật ư? Cứu mạng cứu mạng, ta không ra được!"
Cái mông này đang mặc quần jean, hiển nhiên là người bình thường.
Ta nhanh chóng chém hết đám cành lá vướng víu đi, tốn rất nhiều công sức mới kéo được một người từ bên trong ra.
Vóc dáng người này cũng không nhỏ, cả người toàn thịt mỡ, nhìn qua tròn vo giống Miêu mập trong phim Hongkong cũ.
Cả người Miêu mập dính đầy quả dại, nhìn thấy chúng ta thì vui đến phát khóc:
"Mẹ ơi, cuối cùng cũng có người đến, ta còn tưởng rằng mình sẽ phải chết đói ở đây chứ!"