Chương 185: Phía Sau
Nhưng thấy trong đập nước có nhiều cá như vậy mà không được bắt không được ăn, ai cũng không cam tâm, có người muốn đào mộ yêu đạo ra để nghiền xương hắn thành tro, có lẽ làm như thế hắn sẽ không có cách nào ngấm ngầm làm loạn nữa, nhưng đúng là kì lạ, lúc ấy yêu đạo kia được chôn cất qua loa, bây giờ không có ai tìm được mộ hắn ở chỗ nào.
Nói đến đây, Miêu mập lắc đầu:
"Nếu có thể giải quyết được chuyện này thì đã giải quyết được từ lâu rồi? Hai người các ngươi phong nhã hào hoa, đừng đi tìm chết làm gì."
Yêu đạo...Thật sự không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn này.
Trình Tinh Hà cũng sửng sốt, vội túm lấy ta:
"Nghe có vẻ thứ này rất mạnh, ngươi có nhìn ra được cái gì không?"
Ta cũng đã hiểu được một ít, nhưng thứ mà ta đoán quá hiếm thấy, ta cũng không chắc mình có đoán đúng hay không.
…
Thế là ta liền nhấn mạnh trăm nghe không bằng một thấy, thực tiễn mới là tiêu chuẩn kiểm nghiệm chân lý duy nhất.
Trình Tinh Hà mắng ta ra vẻ ta đây, ta thì nói cảm ơn với Miêu mập rồi tiếp tục đi dọc theo mép nước.
Miêu mập ở phía sau dậm chân nửa ngày, sau đó liên tục thở dài nói đáng tiếc, sống sót tốt biết bao nhiêu.
Người như chúng ta sống chính là để giải quyết mấy chuyện này.
Ta đi phía trước, chỉ nghe thấy sau lưng có những tiếng ào ào, quay đầu nhìn thì thấy trong lúc ta đi, Trình Tinh Hà đã bẻ không ít cành cây quấn quanh ngực mình, cứ như mặc một cái áo ba lỗ bằng cành cây vậy.
Sợ chết như thế, sao ngươi không đi thuê một cái áo chống đạn đi.
Vật kia khiến Trình Tinh Hà hoạt động rất khó khăn, hắn thở hồng hộc đuổi theo ta:
"Tiểu ca, ngươi không mặc cái gì à? Có hàng vạn con đường, an toàn là số một!"
Ta nói:
"Nếu thật sự gặp phải thứ kia, ngươi cho rằng thứ đó sẽ có tác dụng ư?"
Ông cậu ba của ta đã từng nói nếu gặp gỡ tà ma, tiểu hung không cần chạy, đại hung thì không chạy được.
Lúc này chúng ta đã đến mép nước - khí hậu ở đây vô cùng thoải mái, gió núi thổi đến, dòng nước trong veo nhẹ nhàng gợn sóng, có thể quét sạch hết mọi nóng bức, khiến người ta vô cùng sảng khoái. Nếu ta là người địa phương, ngày nào ta cũng sẽ ra đây tắm.
Dưới mặt nước cũng có loáng thoáng vài vệt màu bạc trôi qua - là cá lớn.
Không ai dám đến dòng sông này, đương nhiên cá ở đây sẽ rất lớn.
Ta tập trung nhìn phương hướng, muốn tìm được manh mối về Gà Ác, mà Trình Tinh Hà lại nhìn chằm chằm đám cá kia, quay đầu lại hỏi ta:
"Tiểu ca, ngươi có đói không?"
Hắn không nói thì thôi, vừa nói liền khiến ta nhớ ra ngoại trừ đống thực phẩm rác ăn trong mộ quý nhân thì suốt khoảng thời gian này ta vẫn chưa được ăn cái gì, bụng ta cũng bắt đầu sôi sùng sục, dường như đang thay ta trả lời Trình Tinh Hà.
Trình Tinh Hà cười haha, nhìn xuống đàn cá trong sông:
"Cá mùa này không chỉ có nhiều trứng mà còn rất thơm, bắt vài con lên nướng ăn đi."
Nói rồi hắn lấy một cái bình nhỏ ở trong ngực ra:
"Ta có mang gia vị đây."
Khoan đã, có người nào bình thường lại mang theo gia vị không, ngươi đúng là thiên tài sinh tồn mà.
Ta nghĩ lại cũng thấy đúng, Gà Ác tạm thời không chết được, không bằng ăn no trước đã, nếu không lấy đâu ra sức lực mà làm việc?
Trình Tinh Hà thấy ta đồng ý, lập tức đi thu gom cành cây, nghĩa là hắn sợ chết, muốn bắt ta xuống nước.
Vừa rồi còn nói dưới nước có cái gì, bảo ta đừng hành động thiếu suy nghĩ, giờ thì tình nghĩa huynh đệ còn không bằng con cá.
Nhưng vốn dĩ ta cũng muốn xem xét tình hình, cho nên liền cởi quần áo ra nhảy xuống nước.
Nước sông mát lành, ngâm mình trong đó cực kỳ sảng khoái, tầm nhìn cũng rất cao, vô số con cá bơi lướt qua da mình vô cùng thú vị.
Khoảng thời gian qua ta vô cùng mệt mỏi, ngoại trừ chịu chết thì chính là chịu chết, lúc này mới có được cảm giác hạnh phúc nhàn hạ nửa ngày ở cõi phù sinh.
Bỗng nhiên ta liếc thấy có một con cá chép bơi qua sau lưng ta, lập tức hưng phấn hẳn lên. Con cá kia dài bằng nửa cánh tay, vừa mập vừa lớn, nhìn qua đã thấy ăn ngon.
Thế là ta vội vàng lặn xuống bắt lấy con cá lớn kia. Con cá chép vùng vẫy rất mạnh, cái đuôi đập vào mặt ta như bạt tai, mà vảy cá lại rất trơn, khó giữ chặt được. May mà ta còn có kinh nghiệm, lập tức lấy một tảng đá đập vào đầu con cá kia.
Con cá bị ta đập không thể giãy giụa được nữa, ta liền ôm cá bơi lên bờ như thằng nhóc béo trong tranh tết.
Nhưng ta đột nhiên cảm giác chân mình như bị kẹt vào cái gì đó, không thể động đậy được!
Kỳ quái, mọe nó có chuyện gì vậy. Ta quay đầu nhìn ra sau lưng, vừa nhìn một cái suýt nữa đã ngất đi, chỉ thấy một bàn tay sưng phù xanh lét đang nắm chặt lấy cổ chân ta, móng tay dài tận ba tấc!