Chương 187: Đàn Khỉ
Lúc này con khỉ nước kia bỗng nhiên phát ra những âm thành rất kỳ quái cực kỳ khó nghe, khiến người ta có cảm giác ê răng giống như dùng cưa cắt kính vậy.
Trình Tinh Hà đưa tay cho con khỉ nước kia một cái bạt tai, nói:
"Thứ này đang hát đó sao? Quá khó nghe, haiz, có biết hát Thập Bát Mao không? Hát cho gia nghe xem."
Ta thầm nói tên này đúng là điên rồ, còn trêu chọc cả khỉ nước cái.
Nhưng tần suất lan truyền của âm thanh này không giống lúc ở dưới nước, có lẽ ở trong nước lại hay hơn thì sao.
Con khỉ nước kia nhìn chằm chằm Trình Tinh Hà, vừa tiếp tục phát ra loại âm thanh kỳ quái kia, vừa há miệng để lộ đầy răng nanh, trong kẽ răng còn dính ít tóc, khiến người ta nhìn mà rùng mình - có phải thứ này đã từng ăn thịt người không?
Hơn nữa dáng vẻ của nó rất lạ, trông giống như...đang cười.
Trình Tinh Hà còn ở bên cạnh cầm cành cây đánh khỉ nước, vừa đánh vừa nói:
"La hét cái quái gì? Nói đi, có phải ngươi bắt Gà Ác hay không? Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị trừng trị."
Con khỉ nước kia nào biết nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm Trình Tinh Hà càng thêm oán độc.
Ta lại cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản, liền quay đầu nhìn xuống dưới sông, vừa nhìn một cái đã dựng hết cả tóc gáy, lập tức quay lại hét lớn với Trình Tinh Hà:
"Chạy!"
Trình Tinh Hà không hiểu rõ, còn muốn quay lại để xem ta thấy cái gì, chỉ thấy một đống bóng đen đang tụ tập trên mặt nước, tạo ra không ít bọt khí giống như nước sôi.
Cứ như bên trong có thứ gì đó rất lớn đang muốn trồi lên.
Trình Tinh Hà sững sờ nhìn ta, ta lập tức đẩy hắn ra xa. Cùng lúc đó, một mảng bóng đen lớn mang theo mùi tanh ngoi lên từ trong nước, nhào về phía ta.
Ta nổi hết cả da gà - đó là vô số con khỉ nước.
…
Ta lập tức cầm lấy Thất Tinh Long Tuyền chém về phía chúng, mấy con khỉ nước trúng chiêu kêu thảm, ngã ầm ầm xuống đập nước, nhưng số lượng của chúng quá nhiều, ta không thể xử lý hết ngay được. Đột nhiên thấy gặp sau lưng có đống lửa mà Trình Tinh Hà nhóm, ta lập tức đạp tung đống củi lửa đó đi.
Tia lửa văng ra khắp nơi, không ít khỉ nước tới gần đống lửa bị nóng đến mức lăn lộn đầy đất, ta thấy quả nhiên chúng sợ lửa, lập tức đâm Thất Tinh Long Tuyền vào đống lửa, vận ngược khí chém về phía chúng.
Sau một cơn mưa lửa, chỉ nghe thấy những tiếng kêu thảm vang lên, rất nhiều khỉ nước ngã xuống sông, số còn lại chỉ dám bám ở mép sông nhìn ta chằm chằm. Ta nhân cơ hội này quét ngang Thất Tinh Long Tuyền qua, phá tan đống bùn đất mà chúng đang bám vào.
Đám khỉ nước rơi hết xuống sông, mặc dù không cam lòng nhưng cuối cùng vẫn phải chìm xuống.
Nhưng chúng nó vẫn đang mai phục dưới mặt nước, hiển nhiên có thể phản công bất cứ lúc nào.
Giống như con người không thể ở trong nước quá lâu, đám khỉ nước cũng không thể ở ngoài không khí quá lâu bởi cái lỗ trên đầu
Lúc này ta mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng kéo Trình Tinh Hà tránh xa đập nước, vừa rồi Trình Tinh Hà vẫn luôn nấp trong bụi cây, bây giờ mới đi ra. Con khỉ nước tóc dài kia bị hắn túm lấy, miệng bị bịt kín, vẫn còn đang liều mạng giãy dụa.
Ta bỗng nhớ ra - đám khỉ nước vừa rồi đều trụi lủi, chỉ có mỗi con này mọc lông trên đầu, chẳng lẽ là con cái thậ.
Trình Tinh Hà cho con khỉ nước cái kia tới một quyền, cả giận nói:
"Hóa ra vừa nãy nó không phải đang lẩm nhẩm hát, mà là gọi đồng bọn tới! Mọe nó, suýt nữa hại chết ông đây."
Ban đầu con khỉ nước kia còn rất căm hận, vẫn nhìn chằm chằm chúng ta, nhưng rất nhanh đã trở nên yếu ớt, ỉu xìu gục đầu xuống.
Trình Tinh Hà nghĩ nó giả chết, lại cho thêm một quyền nữa, con khỉ nước kia thoi thóp lệch đầu đi.
Ta thấy trên đầu con khỉ nước này cũng có cái lỗ trên đầu, bên trong đã không còn nước, liền kéo Trình Tinh Hà lại, sau đó đi ra bờ sông xua đuổi mấy con khỉ nước khác ra để múc nước đổ vào cái lỗ kia.
Hiệu quả rất nhanh, khỉ nước cái lập tức ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn ta.
Trình Tinh Hà càng không hiểu:
"Không phải chứ, ngươi không giết chết nó mà còn định mang nó về nhà hả? Ngươi đã quên vừa rồi..."
Ta đáp:
"Vừa rồi ngươi không thấy sao, đây là một con khỉ nước rất hiếm thấy, chỉ sợ đám khỉ nước đầu trọc kia đều là lang quân si tình với nó, giữ lại mạng sống cho nó coi như làm con tin."
Đừng thấy con khỉ nước này xấu xí, có lẽ còn được coi là Tây Thi trong tộc. Ở đây có nhiều khỉ nước như vậy, bắt nó làm con tin chắc chắn sẽ được bình an.
Trình Tinh Hà ngẫm nghĩ, lại hỏi:
"Vậy ngươi nói xem rốt cuộc có phải là đám khỉ nước này bắt Gà Ác không? Nếu không ngươi xuống nước, lấy Tây Thi ra trao đổi với chúng, một tay giao người một tay giao khỉ."